May mà Ngư bà bà nhắc nhở cô, nếu không cô thật sự bận đến quên mất chuyện của Phá Trúc, lập tức cho người đi mời Đoạn đội trưởng đến, thành khẩn xin lỗi.
Đoạn đội trưởng thụ sủng nhược kinh: "Không sao không sao, chúng tôi đều biết cô bận, bình thường thấy cô chạy tới chạy lui giữa Đào Dương và Đông Dương, tôi còn đang nghĩ chờ cô rảnh rỗi rồi mới tìm cô."
Tô Đào ngượng ngùng, ngay tối qua cô còn có thời gian đi chơi board game hát karaoke nhảy nhót... thật hổ thẹn.
Đoạn đội trưởng thở dài nói: "Bà chủ Tô, làm sao sư phụ tôi mới có thể ở lại Đào Dương, cô chỉ cho tôi một con đường sáng đi, ông ấy ở đây càng lâu, càng thích, càng không nỡ rời đi, tôi thật sự..."
Tô Đào nói: "Kỳ thực Đào Dương không có yêu cầu cứng nhắc nào là người thuê nhà nhất định phải là người Đông Dương, bà Ngư với Tiểu Ngư, chẳng phải cũng đến ở sao, nhưng hơn 95% chỉ tiêu là phải dành cho Đông Dương, đặc biệt là quân nhân và gia đình quân nhân của Đông Dương."
"Lúc đầu tôi không đồng ý cho sư phụ anh ở lại, là vì Phá Trúc các anh không nói đạo lý, trên hợp đồng thuê mướn viết rất rõ ràng, Đào Dương sẽ trả cho các anh nhiên liệu và lương thực làm phần thanh toán cuối cùng."
"Mà anh lại đột nhiên nói với Trang kinh lý, không cần nhiên liệu và lương thực nữa, chỉ muốn sư phụ ở lại, Đoạn đội trưởng, hợp đồng muốn sửa là sửa, vậy còn gọi là hợp đồng sao, chúng ta ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847911/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.