Dù sao Đường Lạc cũng đã làm việc cùng anh ta bảy tám năm rồi, trước đây ít nhiều cũng có chút tình anh em.
Hơn nữa trước đây Đường Lạc cũng đã từng giúp anh ta một số việc, túi vật tư đó coi như là mua đứt tất cả tình nghĩa anh em trước đây.
Lâm Phương Tri xách túi vật tư của anh ta, hơi không vui.
Đào Tử bảo cậu nhất định phải đưa đến tay Từ Kỳ, Từ Kỳ lại nhất quyết không nhận.
Cậu cảm thấy Từ Kỳ đang ảnh hưởng đến việc cậu làm thay Đào Tử.
"Anh, rốt cuộc, có muốn hay không?" Lâm Phương Tri trầm mặt xuống, trông vẫn hơi khó gần, khó bắt nạt.
Từ Kỳ nghẹn lời.
Lâm Phương Tri ném túi vật tư lên người anh ta, trừng mắt: "Anh, nhất định phải nhận!"
Từ Kỳ dâng lên cảm giác nếu anh ta từ chối, tiểu Lâm có thể sẽ lao lên đánh anh ta.
Tiểu Lâm ngày thường trông lạnh lùng, ngoài sếp ra không ai cậu cũng không thèm nhìn, lúc nổi nóng lên cũng hơi đáng sợ.
Từ Kỳ theo bản năng tiếp lấy túi vật tư.
Lâm Phương Tri thấy anh ta không từ chối nữa, sắc mặt hơi dịu đi, thậm chí còn nhắc nhở anh ta một câu:
"Nghe lời cô ấy, đừng quản đúng sai."
Từ Kỳ không ngờ mình lại bị một đứa nhóc chưa đầy hai mươi tuổi dạy dỗ, nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng anh ta vẫn tốt tính nói một tiếng cảm ơn.
Lâm Phương Tri không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Từ Kỳ nhìn túi vật tư trong tay, cảm khái thở dài một hơi, dù sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847735/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.