Tô Đào và những người khác xem xong đều không nói gì.
Đến lượt bà Sầm và hai khách thuê khác xem, mấy người đều kinh hô thành tiếng.
Liễu Phán Phán liền nhìn chằm chằm vào họ: "Mọi người cũng thấy không giống sao?"
Bà Sầm cảm thấy không ổn, che miệng lắc đầu.
Hai khách thuê khác không tinh ý như vậy, sợ hãi nhìn nhau, vẫn nói thật:
"Giống!"
Liễu Phán Phán lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.
Giống? Không đúng, không đúng, đầu cô rối bời, Yến Yến của cô mới bốn tuổi mà.
Tô Đào lập tức bước lên đỡ cô.
Liễu Phán Phán như túm được cọng rơm cứu mạng, túm lấy cô hỏi:
"Họ nói thật sao? Bà chủ Tô - em tin tưởng chị nhất, chị nói cho em biết, là em bị bệnh, hay là sao, em, em—."
Cô phát ra âm thanh như bánh răng gỉ sét kẹt cứng trong cổ họng, mắt trợn to.
Tô Đào thấy cô như vậy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Chị nói cho em, chị nói cho em."
Thời Tử Tấn bước lên một bước, đưa cả hai vào nhà ông Mai, đóng cửa lại.
Bà Sầm ôm ngực cũng sợ hết hồn:
"Vừa rồi Phán Phán thật đáng sợ, tim tôi muốn rớt ra ngoài..."
Hai khách thuê bên cạnh sắc mặt cũng không tốt lắm, vội vàng rời đi.
Tô Đào trấn an Liễu Phán Phán một chút, liếc nhìn Thời Tử Tấn.
Thời Tử Tấn gật đầu với cô.
Tô Đào hít sâu một hơi: "Đó chính là Yến Yến."
Liễu Phán Phán chỉ cảm thấy giấc mơ này vừa dài vừa chân thật.
Cô không cách nào thoát ra được.
Cô nghe thấy Bà chủ Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847705/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.