Nếu sau này thật sự có một cô gái có thể khiến cậu mở lòng, vậy nhất định là do tấm lòng chân thành của cô ấy đã cảm động cậu.
Trang Uyển thật sự để tâm đến chuyện này, đến mức tuyển nữ công nhân cho trang trại nhỏ cũng cân nhắc đến yếu tố này.
"Lão bản, cô xem cặp mẹ con này được đấy, trước đây họ là người sống sót ở bên ngoài trạm cũ, người rất thật thà chất phác, lại siêng năng, có kinh nghiệm chăn nuôi gia súc, hơn nữa người mẹ hơn ba mươi tuổi, con gái mới sáu tuổi, chắc chắn không có ý đồ gì với Phương Tri nhà ta."
Tô Đào lật xem hồ sơ, có chút ngạc nhiên: "Không cần lương?"
Trang Uyển gật đầu: "Chỉ cần chúng ta cho ăn no mặc ấm là được, vì vậy tôi mới nói là người chất phác."
Tô Đào gật đầu: "Dù sao cũng phải trả lương cho họ, không cần chọn người nữa, cứ chọn họ đi."
Trang Uyển đáp ứng, vui vẻ nói: "Lão bản gặp họ chắc chắn sẽ hài lòng."
Ngày hôm sau Tô Đào gặp hai mẹ con, cảm xúc hài lòng còn chưa xuất hiện, trước tiên đã ngạc nhiên một chút.
Hình như đã gặp họ ở đâu rồi.
Người phụ nữ ăn mặc sạch sẽ, rõ ràng là đã đặc biệt chải chuốt cũng ngẩn ra, sau đó vui mừng muốn gọi cô, nhưng lại không biết gọi là gì.
Cô bé thì gọi to: "Chị tốt bụng cho chúng em nước và đồ ăn!"
Tô Đào cố gắng nhớ lại, do dự nói: "Con mèo nhà tôi trước đây bị lạc, là hai người đã cưu mang nó phải không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847675/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.