Giang Cẩm Vi trở về trong bộ dạng thảm hại, vừa nhìn thấy Trác Nhĩ Thành đã ôm anh ta khóc lóc kể lể những tủi nhục vừa gặp phải ở Đào Dương, thêm mắm thêm muối.
Trác Nhĩ Thành nhìn thấy tóc tai rối bời và vết thương trên người cô, sắc mặt trầm xuống.
Mặc dù Giang Cẩm Vi không phải là người phụ nữ anh ta yêu nhất, nhưng cũng là người của anh ta, bị đối xử như vậy, chẳng khác nào đánh vào mặt anh ta.
"Em chắc chắn là người của Đào Dương cố tình nhắm vào em?" Anh ta lạnh lùng hỏi.
Giang Cẩm Vi khóc lóc nói: "Em chắc chắn, rõ ràng người khác đều có thể vào trong tìm người, chỉ có em và Chính Lam là không được, Nhĩ Thành, anh không thấy ánh mắt của bà già đó nhìn em đâu, em thật sự nghi ngờ Tô Đào đã nói không ít lời xấu về em ở Đào Dương, khiến cho những người này đều không ưa em."
"Em còn tốt bụng nghĩ đến cô ta, tặng cô ta một hộp dâu tây để nếm thử, bản thân em cũng không nỡ ăn bao nhiêu."
Trác Nhĩ Thành vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: "Được rồi, anh biết rồi, chuyện này là em chịu thiệt thòi, anh sẽ thay em làm chủ, bây giờ đi xem món quà nhỏ của em đi."
Nói rồi bảo thuộc hạ mang vào một chiếc l*иg nhỏ.
"Meo-"
Con mèo lông dài trong l*иg nhe răng kêu lên, nằm sấp xuống, vừa cảnh giác nhìn những người trong phòng với vẻ hung dữ, vừa khịt mũi.
Giang Cẩm Vi chưa từng nuôi mèo chỉ nghĩ là mèo con sợ hãi, hào hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847659/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.