Tô Đào vừa đóng cửa chưa được bao lâu thì lại có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa thấy Lôi Hành, cô theo bản năng muốn đóng sập cửa lại.
Thấy mắt cô đỏ hoe, Lôi Hành lập tức dựng tai lên, chống tay vào cửa hỏi:
"Hắn ta nói gì với cô mà làm cô khóc thế?!"
Tô Đào không khách khí duỗi chân ra đá hắn: "Buông tay ra."
Lôi Hành đang ngồi xổm tê chân, bị cô đá nhẹ một cái liền như có dòng điện chạy qua người, ngã ngửa ra sau.
Tô Đào không kịp đỡ hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn như củ cải ngã xuống đất, kinh ngạc nói:
"Anh ăn vạ à?"
Lôi Hành chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi, mặc kệ, nằm ngửa ra không dậy, yếu ớt nói:
"Đá đau rồi."
Tâm trạng uể oải của Tô Đào bị hắn làm trò vô lại này xua tan đi phân nửa, nheo mắt hỏi:
"Đá đau rồi, thì sao?"
Chưa đợi Lôi Hành lên tiếng, Giang Vũ từ trong bóng tối xuất hiện:
"Đội trưởng Lôi, tôi cõng anh."
Lôi Hành lập tức vịn tay nắm cửa đứng dậy: "Rồi, tôi tự đứng dậy được rồi."
Tô Đào đóng sầm cửa lại, không cho hắn cơ hội hỏi thêm.
Trở lại không gian yên tĩnh, cảm giác bất lực và đau lòng lại trỗi dậy.
Giang Vũ rót cho cô một cốc nước, nhẹ giọng nói:
"Nếu thực sự không thể giải tỏa cảm xúc, có thể thử làm cho mình bận rộn."
Tô Đào nghỉ ngơi một lúc rồi gật đầu: "Anh nói đúng."
Giang Vũ nhịn một chút, lại nói:
"Bà chủ Tô, Thiếu tướng Thời có lẽ là một nhà lãnh đạo tốt, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847629/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.