Sắc mặt Thời Tử Tấn khó coi đến cực điểm, dùng lực xoay mạnh cán dao một cái, lạnh lùng nói:
"Anh chưa nói hết sự thật, nếu Hà Dương Hoa chỉ muốn trút giận cho con gái mình, không thể nào để các người tốn nhiều thời gian và công sức rình rập như vậy, còn bảo các người bắt sống, còn đưa đến miền Bắc!"
Sầm Thiên Kiêu "chậc" một tiếng: "Tên này không thành thật."
Nói xong lấy nửa chai cồn, đổ thẳng vào lòng bàn tay Lư Thắng.
Lư Thắng đau đến mức đầu óc trống rỗng một lúc, khi tỉnh táo lại thì hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa kể:
"Ông Hà nghe nói cô ta có khả năng xây nhà cao tầng chọc trời, còn có vô số vật tư, liền muốn nhân cơ hội này bắt cô ta đến miền Bắc nuôi nhốt, xây dựng cho ông ta một thế giới đào nguyên, cả đời phục vụ cho ông ta..."
Sầm Thiên Kiêu nghe xong liền quát lên: "Tôi thấy tên họ Hà này là không muốn sống ở miền Nam nữa rồi!"
"Gϊếŧ đi, lấy tinh hạch cho tôi, rồi lấy thêm một ống máu."
Lư Thắng hoảng sợ kêu to: "Tôi đã nói hết rồi tại sao còn gϊếŧ tôi!!"
Thời Tử Tấn liếc nhìn hắn: "Gϊếŧ anh không cần lý do."
Sầm Thiên Kiêu quen thuộc với máu và sinh mạng, gϊếŧ người rất dứt khoát, không bao lâu liền đưa tinh hạch đã rửa sạch cho sếp.
Thời Tử Tấn cất kỹ, đi đến tòa nhà số ba gõ cửa phòng Tô Đào.
Tô Đào mở cửa nhìn thấy anh, tim run lên, trong đầu lại hiện lên giấc mơ đêm qua.
May mà... chỉ là mơ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847626/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.