"Em..."
Tô Đào vừa mở cửa phòng, liền thấy Thời Tử Tấn cả mặt bê bết máu, trước ngực lật ra cả thịt, cánh tay máy bị gãy, chỗ khớp nối xẹt ra tia lửa điện, cúi gằm mặt xuống.
Dưới chân anh máu chảy lênh láng, dòng máu ấy như có hơi ấm, thiêu đốt mắt cô, khiến nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Cô muốn nói, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không phát ra được tiếng nào.
Cô muốn đưa tay đỡ anh, nhưng cánh tay nặng ngàn cân, không thể nào nhấc lên nổi.
Anh ở gần cô như vậy, dường như chỉ cách một gang tay, nhưng lại xa vời vợi.
Anh khẽ mở môi, lặp đi lặp lại hai chữ.
Tô Đào thế nào cũng không nghe rõ.
"Đào, Đào..."
Tô Đào đột ngột ngồi bật dậy trên giường, nhìn căn phòng ngủ quen thuộc, thở hổn hển, khóe mắt đầy nước lệ.
Tuyết Đao kêu ẳng ẳng nhảy lên giường, liếʍ nước mắt trên mặt cô.
Lâm Phương Tri nghe thấy động tĩnh, không kịp xỏ dép, chân trần chạy lên lầu xem cô, đôi mắt nai tơ đầy hoang mang và lo lắng mở to, như đang hỏi cô làm sao vậy.
Tô Đào túm lấy Bạch Chi Ma bên cạnh, dùng bụng mềm mại của nó lau khô nước mắt và nước dãi của Tuyết Đao, nói với Lâm Phương Tri bằng giọng buồn bực:
"Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, cậu về ngủ đi."
Lâm Phương Tri không yên tâm, chỉ ra cửa, ý nói tối nay cậu sẽ ngủ ở đây.
Tô Đào trợn mắt: "Không được."
Đuổi cậu ba lần, Lâm Phương Tri mới miễn cưỡng xuống lầu.
Tô Đào nằm xuống, bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847623/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.