Mã Đại Pháo thật sự không nhịn được nói ra câu này.
Đàm Dũng đối xử với Khúc Tĩnh Văn thế nào, anh ta là một tên lâu la bên ngoài cũng biết.
Cần gì phải móc tim móc phổi vì một tên cặn bã như vậy chứ.
Khúc Tĩnh Văn cứng đờ người, một lúc sau mới quay đầu nhìn Mã Đại Pháo một cách máy móc: "... Cái gì?"
Mã Đại Pháo thấy sắc mặt Tô Đào không tốt, không dám hó hé nữa.
Khúc Tĩnh Văn còn muốn hỏi tiếp, nhưng mất máu quá nhiều khiến cô ta hoa mắt chóng mặt, mấy giây sau liền ngã xuống đất bất tỉnh.
Tô Đào nhíu mày, cảm thấy không thể giữ Khúc Tĩnh Văn lại.
Mã Đại Pháo lập tức nhìn ra ý nghĩ của cô, vội nói:
"Sếp, để tôi thử xem có thể thuyết phục cô ta quy thuận chúng ta không, Khúc Tĩnh Văn khá có năng lực, nếu không cô ta chỉ là người thường, không có dị năng thì không thể lên được vị trí phó tướng, chỉ là bị đàn ông làm mờ mắt thôi. Nếu không thuyết phục được thì gϊếŧ cũng chưa muộn."
Tô Đào cân nhắc một chút rồi nói: "Vậy giao cho anh, nếu để cô ta chạy mất giữa chừng..."
Mã Đại Pháo lập tức nói: "Nếu để cô ta chạy mất, tôi sẽ từ bỏ công việc ở Bàn Liễu Sơn, dù có phải đến tận cùng trời cuối đất tôi cũng sẽ bắt cô ta về!"
Tô Đào xua tay: "Đưa đến Đào Dương cho bác sĩ Trọng xem đi."
Mã Đại Pháo được lệnh, lập tức đi đỡ Khúc Tĩnh Văn đang hôn mê.
Vệ Tường và những người khác vẫn không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847593/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.