Tô Đào gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trọng Cao Dật thở dài: "Cứ vậy mà nuôi thôi, e rằng không qua khỏi năm nay."
Trịnh Tinh sau khi hiểu rõ tình hình của bà nội thì bình tĩnh chấp nhận, v**t v* bàn tay già nua nứt nẻ của bà, nhỏ giọng nói:
"Sau này bà có nhà sạch sẽ để ở, có cơm canh nóng sốt để ăn, không cần lo cháu ra ngoài kiếm ăn gặp nguy hiểm nữa, bà cứ yên tâm dưỡng bệnh, được không?"
Bà nội Trịnh nằm nói chuyện cũng khó khăn: "Lạy... lạy Mai lão sư, phải bái... bái sư."
Ông Mai vội vàng ngăn lại.
Bà nội Trịnh nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm không nói nên lời.
Không khí có chút nặng nề.
Tô Đào đúng lúc nói: "Phòng tôi đã chuẩn bị xong, tòa nhà số 3, phòng 1101."
Mọi người đẩy bà nội Trịnh ngồi thang máy lên lầu, mở cửa nhìn thấy căn hộ một phòng ngủ một phòng khách mới tinh tươm sạch sẽ, bà cụ bỗng nhiên ho dữ dội.
Trịnh Tinh vội vàng đỡ bà, vỗ lưng bà: "Bà có gì cứ từ từ nói, đừng vội, chậm thôi."
"Khụ khụ... Cháu... cháu phải thề với bà, thề, nhất định phải học hành chăm chỉ! Tuyệt đối không... không được lơ là!"
Trịnh Tinh sốt ruột đến đỏ mắt: "Cháu thề cháu nhất định sẽ học hành chăm chỉ, không phụ sự dạy dỗ của thầy, không phụ ơn của Bà chủ Tô."
Bà cụ ho dịu đi một chút, từ từ nhắm mắt, khóe mắt đọng nước mắt, nhưng khóe miệng lại mỉm cười.
Cuối cùng... dù bà có chết, cháu trai bà cũng có nơi nương tựa rồi. ...
Ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847575/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.