Trịnh Tinh chẳng hề sợ hãi, ngẩng cổ lên lạnh lùng nói:
"Là cô ném mẩu thuốc lá vào bát cơm trước, cô muốn ăn thì ăn cho đàng hoàng, ăn sạch sẽ ăn hết, lãng phí còn tự cho mình là cao quý? Tôi khinh! Xin lỗi Dư di của tôi!"
Người phụ nữ lập tức nổi giận: "Thằng nhóc con mày biết tao là ai không?"
Trịnh Tinh không chịu thua: "Tôi mặc kệ cô là ai, đến Bàn Liễu Sơn thì phải tuân thủ quy định của Bàn Liễu Sơn, phải tôn trọng nhân viên của Bàn Liễu Sơn, cô không phục thì đừng đến ở, mang theo bát cơm cao quý của cô cút về nơi nào đến!"
Người phụ nữ cười khẩy: "Mày tưởng mày là ai? Tao cứ không, tao bỏ tiền ra muốn ở thế nào thì ở, muốn lãng phí bao nhiêu cơm thì lãng phí, muốn mắng mấy thằng ăn mày các mày thế nào thì mắng! Đồ rác rưởi, đã mạt thế rồi loại người như các mày nên tuyệt chủng hết mới tốt."
Trịnh Tinh tức giận đến đỉnh điểm, nắm chặt nắm đấm nhỏ.
"Nhịn cái gì mà nhịn, muốn làm gì thì làm, tôi chịu trách nhiệm cho cậu."
Trịnh Tinh ngẩn người: "Bà chủ Tô? Sao cô lại đến đây?"
Tô Đào kéo Liễu Phán Phán lại ngồi xuống một chiếc ghế tùy ý, mặt không cảm xúc nhìn bát cơm thừa bị cắm mẩu thuốc lá trên bàn:
"Nào, làm điều cậu muốn làm."
Trịnh Tinh được ủng hộ, nhảy lên túm tóc người phụ nữ, ấn cô ta vào bát cơm thừa:
"Không được lãng phí! Cô ăn hết cho tôi! Cô có biết bây giờ bên ngoài có bao nhiêu người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847572/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.