Tô Đào đương nhiên không biết mình xui xẻo dẫm phải bãi phân chó như vậy.
Trở về Đào Dương, nhìn thấy ổ mèo trống trơn bên cạnh ghế sofa, rất khó chịu, như thể tim bị khoét mất một miếng, lại còn là do chính tay cô khoét.
Cô căn bản không thể khống chế được việc mình cứ nghĩ, liệu con mèo nhỏ có thể thích nghi với cuộc sống quân ngũ không, có bị lạc đường bị người xấu bắt đi làm hại không, nếu ăn không ngon ngủ không yên thì phải làm sao.
Tuyết Đao chậm rãi đi tới nằm sấp bên chân cô, thở hổn hển.
Tô Đào ngồi xổm xuống v**t v* nó, thấy trên người nó gần đây lại mọc ra không ít lông trắng, còn rất thô ráp, giống như người già tóc bạc da mồi vậy.
Tô Đào không nhịn được nữa, ôm con chó lớn khóc nức nở.
Giang Dật và Lâm Phương Tri tan học về đứng bên cạnh luống cuống.
Dù có an ủi bao nhiêu, vào lúc này cũng trở nên vô nghĩa. ...
Tỉnh dậy, Tô Đào phát hiện trời đã tối, trên giường còn mọc thêm chó và mèo.
Bạch Chi Ma thấy cô tỉnh, mắt mở to tròn xoe, kêu meo meo nũng nịu.
Đồ tham ăn...
Tô Đào bò dậy thêm đồ ăn cho nó, thấy nó ăn ngon lành, không nhịn được xoa đầu nó: "Đồ ngốc, anh đi rồi cũng không biết, cả ngày chỉ biết ăn."
Nhưng cũng tốt, cả đời sống no đủ an nhàn bên cạnh cô, cũng là một loại hạnh phúc.
Không biết Hắc Chi Ma trên đường có bị khổ không, thời tiết nóng như vậy...
Đang lo lắng, Thời Tử Tấn đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847559/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.