Thầy Tần nghe vậy, vội vàng chạy đến bên cửa sổ hét lên:
"Không còn nữa! Cảm ơn cháu Trịnh Tinh! Xuống núi cẩn thận nhé!"
Hét xong quay lại giải thích với Tô Đào:
"Thằng bé này chính là Trịnh Tinh lần trước giúp chúng ta tìm mèo, đừng nhìn tuổi nhỏ, rất năng động, từ khi nó đến giúp đỡ, thùng rác sau núi của chúng ta chưa bao giờ đầy, cũng không còn bốc mùi nữa."
"Chúng tôi muốn lấy nước và đồ ăn cho nó, nó nhất quyết không lấy, chỉ lấy thức ăn thừa mà vợ tôi gói."
Tô Đào nhớ ra, cậu bé này đúng là đã từng nói muốn giúp Bàn Liễu Sơn làm việc, báo đáp ơn nghĩa những bữa cơm đó.
Cô không khỏi để ý đến cậu bé này, biết ơn và làm được những gì mình nói, quả thực là một đứa trẻ tốt.
Tô Đào xách hai hộp bánh quy cáo từ rời đi, trở về Đào Dương còn đặc biệt đi tìm Tề Vân Lam, biết được Đào Dương và Bàn Liễu Sơn không có gì bất thường mới hơi yên tâm.
Điều này hơi khác với phong cách của Đàm Dũng, bị làm khó dễ vậy mà lại im hơi lặng tiếng.
Là đang ủ mưu trả thù gì sao?...
Trong tòa nhà văn phòng của lão trạm.
Nói là tòa nhà văn phòng, thực chất chỉ là một căn nhà tự xây hai tầng chưa đến sáu mươi mét vuông, lớp sơn tường màu trắng bên ngoài đã bị phai màu và bong tróc do thời tiết mưa nắng kéo dài.
Nhưng dù vậy, nó vẫn được coi là công trình kiến trúc khá tươm tất của lão trạm.
Bình thường là nơi quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847511/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.