Hắc Chi Ma uống hết hơn nửa chai nước, lại ngấu nghiến ăn một hộp thịt, tinh thần khá hơn nhiều, nhưng đi đường vẫn hơi loạng choạng.
Thời Tử Tấn liền bế nó lên, đặt lên vai mình, để nó nằm sấp.
Tô Đào nhìn vết thương trên người Hắc Chi Ma, lo lắng hỏi:
"Tại sao mất tích lâu như vậy, nó vẫn không chia sẻ tầm nhìn với em? Có phải Hùng Thái làm nó bị thương không?"
Thời Tử Tấn có chút dở khóc dở cười: "Em là quan tâm quá nên loạn rồi, mấy ngày mất tích, nó hoặc là đang ngất, hoặc là vừa đói vừa khát, căn bản không có tinh lực dư thừa để sử dụng dị năng."
Nói xong anh vỗ vỗ đầu và mông Hắc Chi Ma: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, yên tâm đi."
Nghe anh nói vậy, Tô Đào hoàn toàn yên tâm, sau đó cảm ơn hai mẹ con đã cưu mang Hắc Chi Ma.
Người mẹ này nhìn nước và thức ăn trước mặt, rất lúng túng, cảm thấy quá quý giá, không dám nhận, nhưng nhà lại thật sự không còn gì để ăn...
Tô Đào nhìn ra sự do dự của cô ấy, mỉm cười:
"Không sao, cô cứ nhận đi, sau khi chúng tôi đi thì tìm một ch* k*n đáo giấu đồ đi, đừng để người khác nhìn thấy, tránh gây phiền phức cho hai mẹ con cô."
Trạm cũ quá hỗn loạn, lại thiếu ăn thiếu mặc, khó tránh khỏi có người không có ý tốt.
Người mẹ vô cùng cảm kích, còn dắt con gái đến cảm ơn Tô Đào.
Cô bé lần lượt cảm ơn từng người: "Cảm ơn chị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847490/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.