Từng câu từng chữ của Tô Đào vang lên rõ ràng, mọi người đỏ hoe mắt im lặng đáp lại lời cảm ơn của cô.
Người ở mạt thế không cầu nhiều, một nơi có thể che mưa che nắng, một bữa cơm no đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng có một người, đã kéo họ ra khỏi khổ nạn của mạt thế, cung cấp cho họ nơi trú ẩn, cung cấp chỗ ở chất lượng cao, thức ăn ngon, thậm chí còn khẳng định giá trị của họ, cho họ một công việc, để họ dựa vào đôi tay của mình nuôi sống bản thân và gia đình, ngẩng cao đầu làm người.
Một bữa cơm vừa ăn vừa trò chuyện kéo dài đến tận khi trời tối.
Trang Uyển còn uống say, cứ đòi uống, kéo cũng không được, đến sau cùng vừa khóc vừa kéo Tô Đào muốn kết nghĩa huynh đệ với cô.
Tô Đào bất lực dìu cô ấy về phòng, dặn dò Thần Hi và Thần Dương chăm sóc cẩn thận.
Lâm Phương Tri cũng uống chút rượu, không phải cậu chủ động muốn uống, mà là do tên khốn Mã Đại Pháo dụ dỗ trẻ con nói bia ngon.
Đợi Tô Đào quay lại, liền thấy cậu uống đến đỏ mặt.
Nhưng Lâm Phương Tri dù say cũng ngoan ngoãn, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhìn Tô Đào cười ngây ngô, Tô Đào đi đâu cậu quay đầu theo đó.
"Nhận ra tôi không?" Tô Đào chỉ vào mình trêu chọc cậu.
Lâm Phương Tri mặt đỏ bừng, cười toe toét, thốt ra một chữ: "Đào."
"Nói tên đầy đủ, trước đây tôi đã nói với cậu như thế nào rồi, nói chuyện không được thiếu chữ, không phải thói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813666/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.