Tô Kiến Minh thấy con trai nhẫn nhịn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến nửa đêm, mọi người trong nhà đã ngủ say, Tô Kiến Minh lặng lẽ bò dậy, đi vào bếp, kéo tủ bếp ra, dọn đồ bên trong, lộ ra một cánh cửa nhỏ tàng hình.
Nếu Tô Đào ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc, căn nhà mà cô đã sống hơn mười năm, vậy mà còn có một chỗ ẩn náu như vậy.
Khó trách Bùi Đông phái người đến nhà họ Tô lục soát mà không tìm thấy manh mối nào.
Tô Kiến Minh vội vàng mở cửa, Tô Chính Thanh mất tích nhiều ngày bò ra từ bên trong, vội la lên: "Ba, con đói chết rồi, có gì ăn không?"
Tô Kiến Minh nhét bánh mì và bánh nướng thịt mua trộm ban ngày cho hắn, thấp giọng nói: "Chính Thanh, con trốn trong nhà cũng không phải là cách, đợi mấy hôm nay quân phòng vệ kiểm tra lỏng lẻo, con tìm cơ hội trốn sang khu Đông đi, nếu khu Đông không ở được thì rời khỏi Đông Dương đi."
Tô Chính Thanh ăn ngấu nghiến xong, ợ một cái nói: "Con không cam lòng, con đàn bà tiện nhân Lam Linh Linh đó vẫn chưa chết, con phải gϊếŧ chết cô ta rồi mới đi."
Tô Kiến Minh tức giận nói: "Đến lúc này rồi còn hành động theo cảm tính, vì một người phụ nữ mà lỡ như con bị bắt thì sao, nghe lời ba, đừng đi tìm Lam Linh Linh nữa, bây giờ cô ta ở Đào Dương hầu như không bước chân ra khỏi cửa, con không có cơ hội đâu."
Tô Chính Thanh nghe thấy hai chữ "Đào Dương" liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813657/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.