Tiền Linh trong lòng cũng có suy nghĩ tương tự, cảm khái không thôi.
Không ngờ một đám cháy ở vườn trồng trọt Đông Dương, lại khiến cô bước vào một giai đoạn cuộc đời tốt đẹp hơn.
Hẹn người của đội vận tải Thủ An đến sân thượng tầng hai nói chuyện chi tiết, nghe xong ý đồ của họ, Trương Lâm vừa khó xử vừa ngại ngùng nói: "Bà chủ Tô, Tiền quản lý, thật không dám giấu giếm, gần một tháng nay chúng tôi không muốn nhận bất kỳ công việc nào, chỉ muốn ăn ngon uống say nằm nghỉ ngơi một tháng ở Bàn Liễu Sơn, đã lâu rồi không gặp được nơi nào thoải mái như vậy, xin lỗi, nhưng tôi có thể giới thiệu cho các cô đội vận tải khác."
Tiền Linh thấy anh ta có vẻ ăn no rồi lười biếng không muốn động đậy, liền thấy buồn cười: "Cảm ơn, cũng được."
Trương Lâm nhìn ra nụ cười trong mắt họ, gãi đầu: "Xin lỗi, hai người có gấp không? Nếu không gấp thì đợi họ đến Bàn Liễu Sơn gặp mặt nói chuyện trực tiếp đi, tôi đã nói với họ rồi, đi về phía nam nhất định phải đến Bàn Liễu Sơn ở một lần, không ở thì hối hận cả đời."
Nói chuyện rất vui vẻ.
Tô Đào đưa Tiền Linh xách rau về Đào Dương, lại quay lại đưa Lâm Phương Tri về.
Mã Đại Pháo còn hóng hớt muốn đến Đào Dương chơi một vòng, Tô Đào từ chối anh ta.
Quá phiền phức, chóng mặt.
Bây giờ mỗi ngày Lâm Phương Tri đều phải đến một lần, sau này có thể còn cần nhiều người qua lại thường xuyên hơn.
Mỗi lần đều phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813654/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.