"Nếu - Nếu tôi nói gì không đúng, lão bản đừng để tâm, tôi thật sự thấy ông cụ Mai như vậy, quá đau lòng, ông ấy vất vả lắm vì sự xuất hiện của bác sĩ Trọng mà sức khỏe chuyển biến tốt hơn không ít, bây giờ lại..."
Tô Đào cau mày: "Ông cụ Mai nói chuyện với anh ta rồi mà vẫn không được, vẫn không muốn sống?"
Liễu Bàn Bàn lo lắng gật đầu: "Anh ta như mất hồn vậy, ông cụ Mai nói chuyện với anh ta, anh ta hoàn toàn không nghe lọt tai, cứ lẩm bẩm một mình."
Trang Uyển thở dài nói: "Lại là một người đáng thương mất vợ mất con, chỉ là quá làm phiền ông cụ Mai rồi, hay là cho anh ta một phòng riêng, tìm người khác trông chừng anh ta?"
Tô Đào suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Trước tiên dẫn tôi đi xem."
Vừa vào phòng, Tô Đào liền thấy Vũ Chấn bị trói trên ghế sofa, tóc tai ướt sũng, người cũng nghiêng đầu, không biết là ngất hay sao.
Ông cụ Mai mở cửa sổ ngồi trên xe lăn, người cũng ướt sũng, có thể thấy rõ sự tiều tụy không phải là ít, hốc mắt cũng trũng sâu.
Trang Uyển nhìn cũng giật mình.
Liễu Bàn Bàn cảm thấy mình không chăm sóc tốt ông cụ Mai, tự trách và áy náy nói: "Vũ Chấn vừa rồi nhân lúc đi vệ sinh, định tự tử trong bồn tắm, tôi phát hiện ra thì anh ta đã gần như tắt thở, suýt nữa dọa tôi chết khϊếp, may mà có vài hàng xóm giúp đỡ cấp cứu, bây giờ không sao rồi, chỉ là hôn mê, tôi sợ anh ta tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813642/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.