Cuộc gọi này cũng coi như giúp Tô Đào yên tâm phần nào.
Nhưng cô vẫn lo lắng vợ con Ngũ Chấn không qua khỏi, rồi Ngũ Chấn tỉnh dậy sẽ suy sụp...
Haiz, thật sự không biết nói gì nữa, sắp được cứu rồi lại tự tử.
Tô Đào báo tin này cho ông cụ Mai.
Ông cụ Mai vừa thở phào nhẹ nhõm vừa có chút oán trách: "Tính vợ thằng Chấn hơi cực đoan, trước đây tôi khuyên họ đến Đào Dương ở, vợ nó còn lén cúp máy, xóa lịch sử cuộc gọi để tôi không liên lạc được với thằng Chấn. Có lần tôi gọi điện thoại qua, cô ta nghe máy, vừa mở miệng đã mắng tôi là lão già mưu mô xảo quyệt."
Tô Đào nghẹn lời: "Chuyện này sao ông không nói với cháu?"
Ông cụ Mai lắc đầu: "Tôi già rồi, không chấp nhặt với con bé, cháu cũng đừng giận, người ta có thể sắp không còn nữa rồi, tôi bây giờ chỉ mong cô ta và Mẫn Đạt sống sót, nếu không thằng Chấn sẽ đau khổ lắm, tôi không nỡ."
Tô Đào gãi đầu, thôi vậy, đành phó mặc cho số phận.
Buổi tối nhận được điện thoại của Mã Đại Pháo, Tô Đào liền dịch chuyển đến Bàn Liễu Sơn.
Xe đã đậu ở cửa, bảy tám người bước xuống xe, vừa vào liền tò mò quan sát xung quanh.
Mã Đại Pháo thấy Tô Đào, vội vàng ra đón, giới thiệu lần lượt: "Hai cô này là lễ tân của chúng ta, Tiểu Chương và Tiểu Đặng, hình tượng được chứ sếp? Người cũng nhanh nhẹn, còn biết chữ nữa."
Hai cô gái theo lời Mã Đại Pháo chào hỏi Tô Đào, quả thật hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813622/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.