Mã Đại Pháo được khen ngợi thì lòng tự trọng trỗi dậy, nhưng cũng không dám nhận lời khen này, vội vàng nói: "Chủ yếu vẫn là môi trường làm việc và điều kiện ăn ở của chúng ta thật sự rất tốt, vụ tang thi tấn công quy mô lớn vừa rồi khiến rất nhiều căn cứ nhỏ và thế lực tập trung nhỏ bị tổn thất nặng nề, đừng nói là chỗ ở, cơm cũng không có mà ăn, nước cũng không có mà uống, chúng ta cho bọn họ đâu chỉ là công việc, mà là hy vọng sống sót."
Tô Đào nói: "Cái miệng của anh đúng là biết nói, người anh không cần đưa đến cho tôi chọn, anh tự quyết định đi, tôi tin tưởng mắt nhìn của anh."
Mã Đại Pháo cảm nhận được sự tin tưởng của cô, tinh thần phấn chấn: "Được rồi, tối nay sẽ đưa người đến, ngày mai có thể đi làm được rồi."
Nói xong anh ta còn lo lắng chuyện của Ngũ Chấn: "Người của Báo Đồ đã xuất phát chưa? Tôi nghe nói gần đây tình hình ở Thủ An rất nguy hiểm, tang thi gần đó đều chạy đến đó, giống như ruồi bâu theo mùi phân vậy, quân phiệt rùa rụt cổ sắp không làm nổi nữa rồi."
Tô Đào cũng có chút lo lắng: "Xuất phát rồi, nhưng vẫn chưa gọi lại cho tôi, chắc là vẫn chưa đến Thủ An."
"Người đó được cứu rồi, cô cũng gọi lại cho tôi nhé, tôi cũng đang lo lắng."...
Tô Đào cúp điện thoại, xử lý một số công việc hàng ngày của Đào Dương, còn đến xem tiến độ học tập của Lâm Phương Tri.
Thịnh Vu Lam khá có trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813620/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.