Lúc này, vợ anh ta sau khi dạy con học xong đi ra, nhìn thấy anh ta liền bắt đầu trút giận:
"Đó cũng là con trai của anh chứ không phải chỉ của riêng tôi, nó năm nay đã tám tuổi rồi! Tên của mình cũng không biết viết, phép cộng trừ trong phạm vi mười dạy cả nửa năm rồi, vẫn làm sai! Tôi thực sự muốn phát điên."
"Ngô Chấn, anh không lo lắng sao? Trước tận thế cả nhà chúng ta đều là người có học thức cao, bố anh còn là giáo sư đại học, kết quả cháu trai ông ấy lại là một đứa mù chữ!"
Vợ anh ta suy sụp ngồi trên ghế sô pha, một lúc sau liền nghe thấy tiếng khóc nấc.
Ngô Chấn nghe mà chua xót, lại cúi đầu nhìn đoạn chat với Mai bác, hít sâu một hơi nói:
"Vợ à, chúng ta chuyển nhà đi, chuyển đến Đào Dương."
Trạm tiếp tế mà đoàn xe dừng lại náo nhiệt hơn Tô Đào tưởng tượng rất nhiều.
Các đội vận chuyển, đội buôn bán, và nhân viên quân sự của các căn cứ lớn đều nghỉ ngơi và bổ sung nhu yếu phẩm ở đây.
Thậm chí còn có cả nhà nghỉ nhìn bề ngoài đơn sơ, phía bên phải còn có một trạm xăng nhỏ xiêu vẹo, ven đường còn có đủ loại người bày hàng rong, cả trạm tiếp tế người đến người đi, ồn ào náo nhiệt.
Mấy người Tô Đào vừa xuống xe ra khỏi khu vực của đoàn xe mình, liền bị nhân viên nhà nghỉ tinh mắt nhìn thấy:
"Ba vị cần chỗ nghỉ sao? Nhà nghỉ chúng tôi cung cấp nước nóng và đồ ăn, có nhà vệ sinh riêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813576/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.