Đoàn xe vừa rời khỏi căn cứ Thủ An không lâu, Tô Đào liền nhận được điện thoại của Cố Minh Trì.
Tô Đào tưởng anh ta gọi để hỏi chuyện cung cấp nước tháng này, không ngờ, vừa mở miệng anh ta đã trầm giọng hỏi:
"Em bị thương?"
Tô Đào theo bản năng nhìn xung quanh, cứ cảm giác người này lắp camera trên đầu cô.
Cô chỉnh lại quần áo, nói:
"Cố lão bản, tay anh vươn cũng dài thật đấy, Thủ An cũng có tai mắt của anh."
Cố Minh Trì không tiếp lời cô: "Em đừng đi tiếp nữa, tôi cho người đến đón em về Đông Dương."
Tô Đào bật dậy: "Anh bị làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à? Tôi đã nói chuyện với Trang Uyển rồi, anh cần nước thì cứ đến Đào Dương lấy."
"Tô Đào, mới ra khỏi Đông Dương em đã suýt mất một cánh tay, nếu có chút ý thức nguy hiểm, em nên biết thế giới bên ngoài nguy hiểm đến mức nào, phải biết dừng lại đúng lúc để bảo toàn tính mạng, Thời Tử Tấn là người đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, đồng đội lên hàng thứ hai, em ở bên cạnh anh ta chẳng có giá trị gì."
Tô Đào thực sự không biết phải nói gì, một lúc sau mới hỏi anh ta:
"Anh đang chia rẽ ly gián à? Tôi không hiểu chuyện này có lợi gì cho anh, Cố Minh Trì, anh có thể ít can thiệp vào chuyện của tôi không? Tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời anh, hơn nữa, anh là thương nhân, nên biết làm ăn đều có rủi ro, tôi chết rồi khu Đông của anh mất nước, chính là rủi ro anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813573/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.