Đối phương sững người, để tránh đánh rắn động cỏ, chỉ có thể tạm dừng hành động giúp cô cầm khăn.
Tô Đào vừa chậm rãi buộc tóc, vừa dò hỏi: "Anh có phải muốn vào bổ sung dịch dinh dưỡng không? Cần tôi mở cho anh không?"
"Thời Tử Tấn" ánh mắt sâu hơn: "Xe này không phải chỉ có tôi mới mở được sao?"
Tô Đào trong lòng thịch một tiếng, vậy mà không lộ sơ hở.
Cô giả vờ khó hiểu, bắt đầu nói nhảm:
"Lần trước anh không phải nói sợ mình xảy ra chuyện, không có ai mở được xe này, nên đã cho tôi và Sầm Thiên Kiêu quyền hạn sao?"
"Thời Tử Tấn" rõ ràng sững lại, có lẽ thông tin anh ta nhận được không đầy đủ, nhất thời không chắc cô gái này nói thật hay nói dối.
Anh ta dừng lại, mỉm cười: "Có thể là dạo này bận quá, tôi quên mất."
Lộ sơ hở rồi.
Tô Đào trong nháy mắt toàn thân máu như đông cứng lại, lạnh từ đỉnh đầu đến tận gót chân.
"Cốt Dực" là thứ quan trọng như vậy, Thời Tử Tấn sẽ không cho bất kỳ ai quyền hạn mở chiếc xe này, ngay cả Sầm Thiên Kiêu kề vai chiến đấu cũng không cho, huống chi là cô, một kẻ yếu ớt.
Anh ta không phải Thời Tử Tấn!
Cô gần như có thể khẳng định 100%, tuyệt đối không phải!
Vậy anh ta là ai?! Muốn làm gì?!
Và làm sao có thể giả mạo giống đến vậy? Ngay cả Tuyết Đao nằm ở gần cũng không phát hiện ra.
Chứng tỏ người này không chỉ có thể bắt chước ngoại hình, còn có thể giả mạo hơi thở của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813570/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.