Tô Đào cười nói: "Có lẽ anh có thể tự mình gọi điện thoại hỏi ông ấy."
Nói rồi cô đưa số liên lạc của Mai lão cho Vũ Chấn.
Vũ Chấn cảm khái vạn phần, lại vô cùng tự trách:
"Không ngờ cuối cùng vẫn là Mai thúc tìm chúng tôi trước, là tôi không tốt, mỗi lần đều tự tìm đủ loại lý do không đi tìm ông ấy, tôi có lỗi với lời dặn dò của bố tôi."
Tô Đào hỏi anh ta: "Anh có gì khó xử sao?"
Vũ Chấn nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nghìn lời vạn chữ cuối cùng chỉ biến thành một tiếng thở dài.
Còn có thể có gì khó xử, chẳng qua là dị năng của anh ta quá khan hiếm, mấy quân phiệt giam lỏng anh ta, khiến anh ta căn bản không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Sau đó nhà họ Khương nắm quyền, anh ta lại lọt vào mắt xanh của Khương Thanh Hương, mới có được tự do và cuộc sống tương đối tốt.
Tô Đào liền không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang hỏi:
"Dị năng của anh gọi là gì? Giỏi quá."
Sau một hồi "nhận thân", Vũ Chấn vô cùng tin tưởng cô, nói hết không giấu giếm:
"Gọi là ""Vật Ngữ"", người bên ngoài nói tôi có thể giao tiếp với thực vật, thật ra cũng gần giống vậy, nhưng trên thực tế tôi có thể cảm nhận được nhu cầu của thực vật và dẫn dắt chúng thay đổi, khiến chúng thích nghi với môi trường, cô có thể hiểu năng lực của tôi là thuần hóa thực vật."
Nói xong, anh ta tiện tay hái một bông cúc úa tàn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813564/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.