Xóc nảy cả đêm, ngày hôm sau vẫn gặp vài đợt tang thi nhỏ, giải quyết, ăn cơm, xem tivi, gϊếŧ thời gian, mãi đến khoảng năm giờ chiều, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi lần cuối.
Tô Đào bắt đầu nhìn thấy những người sống sót rách rưới thành từng nhóm đi về hướng căn cứ Thủ An.
Những người này nhìn thấy đoàn xe hùng hậu vừa kinh hãi, vừa tràn đầy hy vọng.
Đoàn xe dừng lại chưa đến hai mươi phút, đã có năm sáu người phụ nữ dắt theo con cái, gầy trơ xương chậm rãi tiến lại gần nước thải sinh hoạt vừa đổ ra của đội hậu cần.
Đều là nước thải tắm rửa và rác thải ướt trong nhà bếp của mọi người.
Mặt đất khô cằn nóng bức từ từ thấm nước, sợ lát nữa sẽ bốc hơi hết, những người phụ nữ liền nhịn nỗi sợ hãi với đoàn xe xa lạ, chen chúc lao tới, vừa nằm sấp trên mặt đất liếʍ, vừa dùng dụng cụ nhỏ múc nước trong vũng nước nhỏ.
Con cái của họ đa phần chỉ bốn năm tuổi, cùng nằm sấp trên mặt đất uống nước với mẹ, dính đầy bùn đất và tro bụi trên mặt, khi ngẩng đầu lên trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngây thơ.
Thời Tử Tấn và mọi người dường như cũng đã quen với cảnh tượng này, không đuổi cũng không quan tâm, mặc kệ những người sống sót này đi theo phía sau đoàn xe nhặt rác uống nước bẩn.
Tô Đào không nỡ nhìn, kéo rèm che nắng xuống che lại.
Quan Tử Ninh hỏi cô: "Muốn giúp họ?"
Tô Đào lắc đầu: "Tôi không giúp được, một khi tôi cho một trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813556/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.