Một hình ảnh là tấm lưng đen nhánh của Hắc Chỉ Ma trước mắt cô, một hình ảnh là màn hình đầy nội tạng vụn.
Tô Đào giật mình, nhìn kỹ lại, tâm nhìn lại trở lại bình thường, vẫn là tấm lưng của Hắc Chi Ma.
Vừa rồi là sao vậy? Tại sao cô lại cảm thấy mình có thể nhìn thấy tầm nhìn của Hắc Chi Ma?
Như đã biến thành nó?
Tô Đào lắc đầu, cảm thấy có lẽ là do buồn ngủ, cho thú cưng ăn xong liền lên giường ngủ.
Tối còn phải làm việc.
Nửa đêm, Tô sư phụ bò dậy đến công trường, trước tiên lát gạch men sáng bóng màu trắng sữa xung quanh đài phun nước, dù là ban đêm cũng có thể phản chiếu ánh trăng sáng tỏ, rất đẹp, trông cũng sạch sẽ.
Những chỗ khác đều được lát gạch dài đá xanh giả cổ, vừa hoành tráng vừa có phong cách.
Gạch lát nền vừa lát xong, nhìn từ cổng lớn vào, cả Đào Dương lại như được thay áo mới, càng giống khu dân cư trước tận thế hơn.
Tô Đào còn mua đèn đường siêu sáng trong cửa hàng công trình công cộng, lắp hai cái ở công viên trung tâm sáng như ban ngày.
Sau đó Tô Đào bắt đầu chọn vị trí thích hợp để xây dựng trạm xăng nhỏ.
Bây giờ Đào Dương không còn nhiều đất trống nữa, tìm tới tìm lui thấy phía sau phòng lấy nước là thích hợp nhất.
Mua hai máy bơm xăng rồi lại xây thêm một gara bên cạnh, có thể chứa hai chiếc xe.
Tổng cộng hết năm mươi nghìn đồng liên bang.
Số tiền còn lại vừa đủ để mở rộng và trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813531/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.