Sau một hồi im lặng, Thời Tử Tấn đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Tô Đào dụi mắt: "Anh không cần xin lỗi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho chị Bùi, xin lỗi chị ấy."
Bùi Đông thương cấp dưới của mình bao nhiêu, thì hận Cố Minh Trì bấy nhiêu.
Tô Đào thật sự không dám gọi cuộc điện thoại này.
Thời Tử Tấn thấy cô khó xử: "Để tôi nói đi, vừa hay tôi cũng có việc tìm chị ấy."
Hơn mười giờ tối, Tô Đào nhận được điện thoại của Bùi Đông.
"Thiếu tướng Thời đã nói với tôi rồi, cô muốn làm gì thì làm đi, nhưng không được gặp anh ta, tôi sẽ gửi cho cô một con chó nghiệp vụ, nó đã được huấn luyện, khứu giác cũng đã tiến hóa, rất quen thuộc với mùi của Cố Minh Trì, một khi đến gần trong vòng một trăm mét sẽ sủa.
Tô Đào, tôi và thiếu tướng Thời đều rất quan tâm đến cô, không muốn cô gặp chút chuyện gì, cũng hy vọng cô cẩn thận mọi việc."
Đây là lần đầu tiên Tô Đào nghe thấy chị ấy nói nhiều như vậy, đột nhiên thấy hơi cay mũi, ôm máy liên lạc gật đầu:
"Cảm ơn chị Bùi, xin lỗi chị Bùi."
Bùi Đông đầu dây bên kia lập tức mềm lòng: "Không sao, thù hận chỉ là giữa tôi và anh ta, không liên quan đến cô."
Tô Đào dụi mũi, nói lí nhí:
"Chị Bùi, khi nào chị về ở vậy? Đã lâu rồi không gặp chị."
"Khu tây bên này đã bắt đầu xây tường thành rồi, sợ zombie tiến hóa tấn công, tôi tạm thời không thể rời đi."
"Vậy à, vậy chị chú ý an toàn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813511/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.