Anh ta gọi Trọng Cao Dật đến, ném thư cho anh ta xem: "Anh thấy tôi có nên đồng ý không?"
Trọng Cao Dật là một người đàn ông ngoài bốn mươi, nho nhã lịch sự, nhận lấy thư đọc kỹ.
Đọc xong thành thật nói: "Hai trăm nghìn đồng liên bang tiền khám bệnh, là một vụ làm ăn có lời."
Cố Minh Trì châm thuốc: "Làm ăn thì đúng là làm ăn, nhưng bọn họ là người của Đào Dương."
Trọng Cao Dật biết rõ ngọn nguồn liền khôn ngoan lựa chọn im lặng.
Đào Dương đã khiến lão đại mất mặt, còn phá hỏng một số việc làm ăn của anh ta ở Đông Dương, đang tức giận cũng là điều dễ hiểu.
Cố Minh Trì cười lạnh: "Con nhỏ Tô Đào này còn dám đến cầu xin chữa bệnh, nó thật sự không coi va chạm trước đây của chúng ta ra gì."
Trọng Cao Dật tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giữ im lặng.
Cố Minh Trì xua tay: "Đi đi, hỏi ba câu cũng không hỏi được cái gì."
Đuổi người đi, Cố Minh Trì nghĩ lại vẫn không nhịn được, gọi điện thoại.
Tô Đào nhìn số điện thoại gọi đến, nhướng mày, nhìn Trang Uyển: "Tên keo kiệt gọi đến rồi."
Trang Uyển không dám giao thiệp với loại côn đồ thật sự như Cố Minh Trì, ngả người ra sau từ chối: "Cô nghe đi cô nghe đi."
Tô Đào nói: "Anh ta còn có thể chui ra khỏi máy liên lạc đánh chị à."
Nói xong liền bắt máy.
Hai người đồng thời lên tiếng.
"Bà chủ Tô."
"Sếp Cố."
"..." Cùng im lặng.
Cố Minh Trì dập tắt điếu thuốc, kiên nhẫn nói:
"Chuyện cầu xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813508/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.