Bên Tô Đào thì một mảnh yên bình, Thời Tử Nguyệt chiều nay không có tiết học, giúp Tô Đào quét nhà lau nhà, không bao lâu đã lau dọn hành lang dài và phòng khách sạch bóng.Tô Đào rất ngại, muốn trả tiền, nhưng lại thấy kỳ kỳ, giống như coi người ta là giúp việc, không được tôn trọng cho lắm.
Thời Tử Nguyệt nắm tay cô: "Chị Đào, em cũng không có việc gì làm, vận động nhiều còn có thể rèn luyện sức khỏe-"
Sau khi thân thiết với mọi người, Thời Tử Nguyệt đặc biệt thích làm nũng và dỗ dành người khác, giống như một chú mèo con đòi đồ ăn vậy.
Tô Đào thật sự ghen tị với Thời Tử Tấn, vậy mà lại có một cô em gái ấm áp như vậy.
Tô Đào vui vẻ liền bỏ ra 200 đồng Liên bang mua một cái máy lọc nước, đặt ở phòng khách, cho mọi người uống miễn phí.
Cô không phải người keo kiệt, những thiết bị nào có thể tạo điều kiện thuận lợi cho khách thuê, cô đều sẽ mua sắm trong khả năng của mình.
Thời Tử Nguyệt giống như một chú thỏ trắng, nhảy chân sáo qua lấy cốc rót một cốc, uống ừng ực một hơi.
"Ngon, ngon hơn nước đóng chai chúng ta mua ở cửa hàng tiện lợi, chị Đào chị thật hào phóng."
Lời này nói cũng thật lòng.
Nước uống ở căn cứ Đông Dương đắt đỏ ai cũng biết, nước miễn phí nghe đồn chỉ có ở thời đại hòa bình trước mạt thế.
Tô Đào véo má cô bé: "Chỉ có em biết dỗ dành người khác, đến hạn thuê nhà tháng sau chị sẽ sắp xếp cho em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813414/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.