Nói xong, cô quẹt thẻ mở cửa, cho cả nhóm xem phòng.
Sầm Thiên Kiêu vừa đi một vòng đã tức tối than thở:
“Cũng là phòng đơn, sao tôi phải nằm túi ngủ với cái xô, còn chỗ này lại có giường tử tế với cả toilet hả? Tôi trông thiếu tiền lắm sao?!”
Tô Đào ngượng ngùng nói:
“Lúc các anh đến, tôi đang kẹt tiền mà… Đợi hết hạn thuê, tôi sẽ nâng cấp lại phòng cho anh.”
Thời Tử Tấn gật đầu:
“Vậy giữ phòng bên phải cho tôi. Vài hôm nữa tôi sẽ đưa người đến ở.”
Vừa dứt lời, sợ bị người khác giành mất, anh lập tức chuyển khoản 4.000 liên bang tệ.
Tô Đào nhìn con số nhảy lên trong tài khoản mà nuốt nước bọt cái ực, quay sang nhìn Thời Tử Tấn — trong mắt như thể đang thấy… Cha mẹ nuôi cơm.
“Vậy… tôi giữ phòng cho anh nhé. Nhưng nếu ba ngày nữa anh không đưa người tới ở, tôi chỉ hoàn lại 3.000, được không?”
Thời Tử Tấn, khí chất đại gia:
“Không sao. Sau này nếu còn phòng khác, cứ nói tôi biết, tôi đặt hết. Anh em tôi đông.”
Nhóm đội viên nghe vậy mà trong lòng thấy ấm áp hẳn ra.
Thời Tử Tấn còn nói thêm:
“Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ đến tổng bộ Quân Khai Hoang ở Đông Dương tìm tôi. Tôi sẽ lo.”
Tô Đào ngẩn người — đây là đang tuyên bố bảo kê cho cô? Cảm xúc trong lòng bỗng trở nên phức tạp. Mũi cô cũng hơi cay cay.
Không hiểu vì sao, cô biết chắc — Thời Tử Tấn không giống cha cô, không phải loại người chỉ biết nói cho hay rồi chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813408/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.