Lời nói của Lộc Dạng đã giáng một đòn mạnh vào Thẩm Kỳ, khiến hắn như bị đóng đinh tại chỗ.
"Niệm Niệm..."
Một hồi yên lặng, một tiếng lẩm bẩm thoát ra môi Thẩm Kỳ.
Đoán chuẩn vây, tôi giống kẻ ngốc kia lắm hả?
Tôi thở dài.
Hóa ra hắn đột nhiên theo đuổi, quan tâm cô ta vì tiền ăn kia.
Đến tìm cô ta vì không cam lòng bị khinh thường lúc trẻ.
Giờ khắc này, trong lòng tôi cũng không nói ra được là cảm giác gì.
Nhưng sai là sai.
Đã quá trễ rồi, tất cả không thể thay đổi được nữa.
Tôi cũng chẳng còn gì tiếc nuối.
Cho dù Thẩm Kỳ biết tôi trả tiền cơm cho hắn, thì sao chứ?
Thành thật mà nói, bên cạnh hắn có rất nhiều cô gái xinh đẹp.
Mà những năm học trung học, tôi cực kỳ bình thường đến không ngờ.
Hắn có thể biết ơn tôi, nhưng chưa chắc đã thích tôi.
Giống như món quà sinh nhật đầu tiên tôi tặng hắn, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Mặc dù hắn xúc động, nhưng cũng chỉ có thế.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, không phải thay đổi một người, kết cục vẫn là như vậy.
Ánh trăng xuyên ra rèm mỏng, chiếu xuống mặt đất một bóng dài tinh tế.
Thẩm Kỳ quay về phòng ngủ, mở wechat.
Hắn vuốt v e màn hình, lúc sau đánh ra một hàng chữ.
"Anh tới đón em nhé?"
Ánh sáng màn hình tự động tắt.
Đợi mười phút, không có hồi âm.
"Niệm Niềm, về nhà thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mat-vao-nam-toi-yeu-anh-nhat/2971145/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.