Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, một số học sinh lần lượt quay về phòng học, Thẩm Kỳ đút tay vô túi đi đến văn phòng. 
Mới phân lại lớp không lâu, để nữ sinh ngồi một mình cũng không ổn lắm, thầy chủ nhiệm liền xếp hai người thành bạn cùng bàn. 
Thời Niệm cau mày đi tìm thầy chủ nhiệm, thầy ấy kiên nhẫn giải thích nguyên nhân. 
Không thuyết phục thầy được, Thời Niệm đành tạm thời chịu đựng. 
Chịu đựng đến thi giữa kỳ, chủ nhiệm thấy thành tích tốt, nhất định sẽ không để cô và một học sinh lưu manh học kém như Thẩm Kỳ ngồi cùng. 
"Chậc, sau này giúp đỡ nhiều nha, bạn cùng bàn." 
Thẩm Kỳ ngồi bên cạnh chống cằm, mang theo một chút lười biếng, nghiêng đầu nhìn cô. 
Thiếu niên với mái tóc rối, hàng mi dài khẽ rung. 
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh gần như thờ ơ của Thời Niệm, muốn thử tìm ra những cảm xúc khác trên đấy. 
Nhưng làm hắn thất vọng rồi. 
Thời Niệm hoàn toàn không thèm phản ứng, vùi đầu vào chồng sách giáo khoa. 
Không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng cùng hoang mang. 
Giống như, mọi thứ lẽ ra không phải thế này. 
Thẩm Kỳ đè nén cảm xúc kỳ quái này, đầu lưỡi khẽ li3m môi dưới, nghiến răng nói: "Không thèm để ý tới tôi đúng không, được." 
Lão tử cũng có chút tính tình đấy. 
Tôi cũng không thèm để ý đến cậu. 
Khuôn mặt u ám, hắn cởi áo khoác đồng phục ném lên bàn, nằm lên đó ngủ. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mat-vao-nam-toi-yeu-anh-nhat/2971142/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.