"Xin lỗi."
Trầm mặc một lát, Thời Niệm chậm rãi nói ra hai chữ này.
Trùng sinh lâu như vậy, cô so với trước kia đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đủ loại chuyện của kiếp trước, không nên đổ lên đầu Thẩm Kỳ kiếp này.
Cô cũng biết rõ ràng, Thẩm Kỳ lúc này không còn là Thẩm Kỳ cố chấp của lúc trước nữa rồi.
Hắn rút đi những gai nhọn trên người, cố gắng chăm chỉ, vốn thông minh, chỉ cần ngắn ngủi một năm đã xông vào top 5 của lớp.
Tất cả các giáo viên đều hết lời khen ngợi hắn.
Nhưng cô không thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong cơ thể cô vẫn còn ghi nhớ những cảm giác đó.
Nỗi tuyệt vọng khi bị bỏ rơi, nỗi sợ hãi khi bị cướp...
Cơ thể bị cá rỉa, ngón tay bị đứt lìa...
Cùng lắm chỉ là đôi ba lời người ta tán gẫu với nhau.
Lại trầm mặc một hồi.
"Được."
"Mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."
Thẩm Kỳ mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn hoảng hốt đưa mắt nhìn Thời Niệm tròn vo đi càng lúc càng xa, trái tim như có một lỗ thủng lớn, bị gió rít gào lấp đầy.
Một cơ hội cũng không cho tôi.
Bé thỏ con, lòng dạ cậu cũng thật tàn nhẫn.
Giữa tháng sáu, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
Sau khi có kết quả, cả lớp tổ chức quay về trường để nhận bằng tốt nghiệp, nhân tiện cử hành sự kiện ký lên đồng phục làm lưu bút.
Mỗi người tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mat-vao-nam-toi-yeu-anh-nhat/2971139/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.