Cổ TiếuTiếu cảm giác kinh nghiệm lần này giống như đi Tây thiên thỉnh kinh, bấtquá Đường Tăng bị yêu ma trên núi bắt đi rồi, Trư Bát Giới, Sa tăng cũng đitán gái (vớ vỉn, Sa Tăng như thế bao giờ???),mà Tĩnh Huyền Phong chính làđại sư huynh Tôn hầu tử, còn nàng chỉ có thể là con ngựa Tiểu Bạch…Còn có một việc vô sỉ! Tĩnh Huyền Phong vốn nói suông, chưa cho tìm nha hoànhầu hạ nàng, theo Tĩnh Huyền Phong giải thích, nàng vốn thái độ không tốt nênkhông thể hưởng chiếu cố đặc thù, bất quá nàng cũng sớm đoán được tên cầmthú không bằng này muốn đùa với lửa. Bọn họ một hàng đại đội ngũ trèođèo lội suối, chịu dày vò suốt mười ngày, rốt cục cũng tới quan ải – mục đíchcuối cùng.
Đã không cóxe ngựa, Tĩnh Huyền Phong đành phải mang theo Cổ Tiếu Tiếu ngồi chung mộtcon ngựa, mà Cổ Tiếu Tiếu hoàn toàn không có tính tự giác của một tòa giả(người…ngồi nhờ),luôn miệng lải nhải lẩm bẩm suốt một đường, nói mệt mỏithì gục xuống cổ ngựa mà ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục lải nhải, cũngkhông quản Tĩnh Huyền Phong thích nghe hay không thích nghe, thậm chí nàng cònđem một đống bất đồng giữa xã hội hiện đại cùng cổ đại ra nói, Tĩnh HuyềnPhong mới đầu còn phối hợp với nàng đáp lại vài câu, cuối cùng phiền, liềnđem vải nhét vào lỗ tai, vô luận Cổ Tiếu Tiếu nói cái gì đi nữa, hắn đềulà mặt không chút thay đổi.
“Ngươi nóita là người thông minh, nhất định phải làm người mù sao?” Cổ Tiếu Tiếuthan thở hỏi, nhưng đợi trong chốc lát phát hiện Tĩnh Huyền Phong không quantâm mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/173072/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.