“Khởi bẩmTrấn Nam vương, mới vừa rồi thấy sói làm ngựa chấn kinh, tiểu nhân đáng chết…”
Tĩnh HuyềnPhong như trước đặt ở trên người nàng, Cổ Tiếu Tiếu khóe miệng vừa kéo, tiểutử này là nhìn trộm, đang cân nhắc chế ngạo hắn như thế nào, lại cảm thấycái ót bị một cái bàn tay to giữ … Cổ Tiếu Tiếu sờ sờ qua vị trí bên cạnh,nguyên lai là y ngồi bên cạnh…
Mọi thứhết thảy đều trở về như cũ, Tĩnh Huyền Phong tức khắc đem cái tay kia rútra khỏi đầu nàng, mu bàn tay đã bị chiếc ghế đâm cho sưng đỏ một mảnh, hắncũng không lên tiếng lắc lắc tay… Vừa muốn đi ra ngoài, lại phát hiện CổTiếu Tiếu quỳ trên mặt đất tìm kiếm quần áo, tóc dài của nàng tùy ý phiêután, nhẹ nhàng cọ trên mặt sàn…
Tĩnh HuyềnPhong bất đắc dĩ thở dài quay trở về, lấy ra trọn bộ quần áo trong đống hỗn độn,nhất thời xúc động cứng rắn cưới nàng, nhưng tựa hồ cũng không hảo ngoạn nhưtrong tưởng tượng, hắn không khỏi lẩm bẩm, “Ta tựa hồ tự tìm phiền toái “
Cổ TiếuTiếu nghẹn đã nửa ngày, rốt cục tức giận tiếp nhận quần áo, “Đồ rình trộm!”
“Trộm,ngươi nói bổn vương là đồ rình trộm? !” Tĩnh Huyền Phong tức giận đến gânxanh cũng nổi hết lên, hắn đứng dậy lôi Cổ Tiếu Tiếu tới thác thượng, tùytay kéo cái yếm nhỏ của nàng khiêu khích nói, “Ta đây sẽ quang minh chính đạinhìn, ngươi làm gì được ta?” (ca thật mặt dày)
“…” Biếnthái.
Cổ TiếuTiếu mặc kệ hắn, thật cẩn thận ngồi xuống, dùng trầm mặc chống lại hành vi vôsỉ của tền rình trộm này, nhưng nàng cảm thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/173069/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.