Vừa sángtinh mơ, Điệp Cánh Phu liền mang đến tin tức tốt, nghe nói mấy loài bướm đã trởvề sống ở Điệp tiên cốc, kia Nam Điệp Quốc sẽ không phải chịu tình hình hạn hánkhó khăn nữa, chỉ có thể cảm thán thiên nhiên thay đổi thất thường.
“Này tin tứcthật tốt quá, chờ ta khỏe hơn nhất định phải đi nhìn xem, hì hì.” Cổ Tiếu Tiếumột ngụm lại một ngụm húp cháo đu đủ, uống nước đu đủ, ăn bánh làm từ đu đủ.Nhưng vẫn như trước phải sờ soạng kiếm ăn, bởi vì trên mắt lại một lần nữa đượcbao quanh bằng vải trắng, ánh sáng ban ngày hai mắt của nàng căn bản không thểchịu nổi.
Điệp CánhPhu đối với tin tức phấn chấn lòng người này cảm thấy thoải mái không thôi,“Không chỉ như thế, Yến Vĩ Điệp, Báo Văn Điệp, bướm trắng cánh mỏng màu cam,vua của loài bướm cùng mấy loại hiếm thấy thế nhưng cũng lục tục bay vào Điệptiên cốc, ha ha —— “
“Chúc mừngsư phụ.”
Điệp CánhPhu trong mắt tựa hồ lại nhiều thêm một phần phiền muộn, “Mấy loài bướm có thânmình rực rỡ, thường bị dân chúng tùy ý bắt giết, vi sư thầm nghĩ làm cho nhữngtiểu sinh linh xinh đẹp này một nơi có thể sống vui vẻ.”
Cổ Tiếu Tiếukhóe miệng chợt tắt, đến thế kỉ hai mươi mốt, những loài động thực vật quý hiếmbị tuyệt chủng càng ngày càng nhiều, để thỏa mãn lợi ích cá nhân của con người,phần lớn bắt giết động vật làm y phục, làm tiêu bản, làm thức ăn, đều khôngthèm nghĩ những tài nguyên này đó đều là có hạn. Bảo hộ thiên nhiên là nghĩa vụmỗi người nên làm, nếu không cũng phải giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/1632427/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.