Tĩnh HuyềnPhong giờ phút này mói chú ý tới vị thường dân kia đang một đường cuồng chạy, hắnkhông kịp tự hỏi, liền phóng lên đuổi theo người nọ, đem bắt lại rồi áp ngã xuốngđất, người này quỳ rạp trên mật đất không kêu không cầu xin, liền thành thànhthật thật ảo não, có lẽ người này biết rồ cho dù có giãy dựa cũng không làm nênchuyện gì.
Tĩnh HuyềnPhong nhấc mũ rơm trên đầu hắn lên, đợi sau khi xác định là một vị lão nhânxong, mới chậm rãi buông tay, bình tĩnh dò hỏi, “Vì sao chạy?”
“Ngươi đuổi,lão phu liền chạy a!” Lời nói lão giả hiển nhiên là vô tội.
“Là ngươichạy trốn trước” Tĩnh Huvền Phong không tính nhẫn nại cùng hắn loanh quanh, cầmlấy cổ tay lão giả kéo trở về đường cũ.
“Lão phu vừarồi trêu chọc ngươi, sợ tiểu huynh đệ tâm mang hận ý thôi, ai… Chớ làm khó lãonhân gia a…” Lão giả phát hiện Tĩnh Huyền Phong cũng không quản tuổi tác hắn đãcao, vẫn một mực lôi kéo không hề khách khí.
Cổ Tiếu Tiếunghiêng tai lắng nghe âm thanh lão giả nói chuyện, không tự chủ được đón ý nóihùa tiến lên, “Đại bá, ta là Cổ Tiếu Tiếu, ngài nhớ rõ ta sao?”
Lão giãnhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu một đôi mắt to thất thần, cố ý hạ giọng hàm hồ nói,“Lão phu tổ tông ở tại Nam Điệp Quốc, chưa bao giờ rời khỏi quê hương”
Cổ Tiếu Tiếucắn cắn môi dưới, vươn “tay quỷ” vừa vặn nhéo chòm râu lão giả lắc lắc, lão giàăn đau híp mắt lui lui về phía sau, “Nha đầu, cử chỉ này thực không ổn đi?”
Hai chữ“nha đầu” vừa nói ra, cổ Tiếu Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/1632418/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.