Chương trước
Chương sau
Tĩnh HuyềnPhong mang theo Cổ Tiếu Tiếu một đường xuôi Nam, hướng nơi xa nhất ở phươngnam Điệp quốc đi đến, bọn họ một đường nói cười vui vẻ, vừa đi vừa ngoạn,đương nhiên, chuyện tranh cãi náo loạn là không thể tránh được, kỳ thật, ầm ỹlớn ầm ỹ nhỏ đều do Cổ Tiếu Tiếu quyết định bởi một ý niệm, nàng nghĩ đếntình cảnh”không nơi nương tựa” của mình, liền quyết định tạm thời buông thaTĩnh Huyền Phong một con đường.
Mà hai ngườisớm thay y phục mộc mạc hàng ngày, mặc dù Tĩnh Huyền Phong thường xuyên ở tronglơ đãng trưng lên tư thế Vương gia, nhưng một thân giả dạng hiệp khách cuốicùng cũng che giấu được vài phần cao ngạo không ai bì nổi, hơn nữa hắn bêncạnh có thể sai sử chỉ có một mình tiểu manh nhi, cho nên cơ bản là TĩnhHuyền Phong chiếu cố Cổ Tiếu Tiếu.
Bọn họ giốngnhư dân chúng tầm thường đi đến đâu liền ăn đến thế, cảm thấy cái gì ăn ngon hảongoạn liền mua một đống lớn. Còn chưa đi quá xa đã đem xe ngựa nho nhỏ chấttràn đầy. Lại nói, người cổ đại cũng là chú ý tới văn vật cổ xưa, khi thấykiến trúc hoặc vật điêu khắc xinh đẹp, Tĩnh Huyền Phong liền dùng vài câuthuyết minh ít ỏi nói cho Cổ Tiếu Tiếu nghe, tuy rằng không thể kể lạisinh động chuyên nghiệp giống như hướng dẫn viên du lịch, nhưng Cổ TiếuTiếu cũng coi như đã được thưởng thức.
“Nếu có thểmãi mãi như vậy, có bao nhiêu hảo a” Cổ Tiếu Tiếu ôm cánh tay Tĩnh HuyềnPhong, nhẹ thở dài.
“Ngươi luôntham lam như vậy”
“Nữ nhânchính là lòng tham a, cho nên mới muốn ngươi mỗi ngày yêu ta nhiều thêm mộtít!”
“Ai, khôngthể nhiều hơn được đâu”
Cổ TiếuTiếu ngẩn ra, rồi lại cười tủm tỉm gật đầu, “Cũng đúng, ta đã chiếm hếttoàn bộ tâm của ngươi rồi mà, hắc hắc…”
“…” Mộtchút cũng không rụt rè.
Tĩnh HuyềnPhong không khỏi nhìn phong cảnh xa xa thanh sơn chim bói cá như cũ xinh đẹptựa bức hoạ cuộn tròn, lại nhìn nhìn tiểu manh nhi một đôi mắt ảm đạm khôngánh sáng, mặc dù nàng mỗi ngày đều ra vẻ không sao cả hi hi ha ha, nhưng TĩnhHuyền Phong trong lòng biết rõ ràng, nàng là cỡ nào khát khao ánh sáng.
Một cái taynhỏ bé sờ soạng đến trên trán Tĩnh Huyền Phong, tựa hồ đang giúp hắn lau mồhôi, Tĩnh Huyền Phong chậm rãi rút về suy nghĩ, ánh mắt dừng ở trên cần cổtrắng nõn của nàng, “Mặt trời chói chang như vậy, ngươi vì sao phơi nắng lạikhông đen?”
“Oa, ngươithực ác độc a Tĩnh Huyền Phong, ta đã vừa mù lại còn không có ngực, ngươicư nhiên còn hy vọng ta phơi nắng thành dân Châu Phi?”
“Dân ChâuPhi, là người như thế nào?”
“Châu Philà một quốc gia, nơi đó đều là người da đen, dân chúng làn da vừa đen lạidầy, nhưng răng nanh cực trắng, nếu buổi tối nhìn thấy người da đen, ngươisẽ nghĩ đến một loạt răng nanh ở trong không trung di động…”
Tĩnh HuyềnPhong có hứng thú mở to mắt, “Châu Phi ở phương hướng nào?”
“Ngươi hỏicái này làm gì?”
“Tất nhiênlà dẫn binh đến công chiếm”
“…” Hộcmáu, Tĩnh Huyền Phong so với Thành Cát Tư Hãn còn hung hăng hơn.
“Ngươi cóphải không đánh giặc cả người liền không được tự nhiên hay không?”
“Mục đíchcủa chiến tranh chính là thống nhất “
“Còn cuộcsống yên ổn đâu, ngươi thực làm ta mất hứng” Cổ Tiếu Tiếu vừa nghĩ đếnTĩnh Huyền Phong sớm hay muộn cũng sẽ trở về chiến trường liền không yên bấtan, chiến tranh sẽ có đổ máu, tử vong, nàng cũng không không muốn sau vàinăm xuyên qua liền nghe được tin dữ người nào đó còn trẻ mà đã chết.
Tĩnh HuyềnPhong thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, mới lấy khửu tay huých nhẹ,“Đói bụng không?”
Cổ TiếuTiếu bĩu môi trên diện rộng lắc lắc đầu, đuôi ngựa vô tình đảo qua mặt TĩnhHuyền Phong.
Tĩnh HuyềnPhong ha ha cười, một ngụm cắn lên túm tóc phiêu phiêu của nàng, Cổ TiếuTiếu nhất thời “A a a” đổ về phía sau, tức giận xoay qua, không có hảo ý mệnhlệnh nói, “Audi, buông miệng!”
Tĩnh HuyềnPhong nhớ rõ đây là tên con chó của nàng, hắn liền khoanh tay đem Cổ TiếuTiếu ấn nằm ở tấm ván gỗ trên xe ngựa, há mồm to cắn lên da thịt mềm mạitrên khuôn mặt nàng, “Lâu lâu không đánh liền sinh hư, bây giờ ngay tại chỗphán tử hình!”
Cổ TiếuTiếu nhe răng trợn mắt ngao ngao kêu to, ra sức đẩy cằm Tĩnh Huyền Phong, “Aa… quái thú cắn mặt tái xuất giang hồ …”
Tĩnh HuyềnPhong một tay giữ ở bên sườn nàng, di chuyển môi, trong mắt cười xấu xa, hunghăng hôn nàng, hít thở không thông làm Cổ Tiếu Tiếu giãy dụa có vẻ thực phícông, nàng cảm thấy đầu lưỡi từng trận run lên, mâu thuẫn loạn đánh lên lưngTĩnh Huyền Phong, thằng nhãi này mỗi lần chọc phiền chính mình sẽ có bộ dạngái muội này, lại nói, vừa ngược thân vừa ngược tâm… Nàng tột cùng phải đợiđến năm nào tháng nào mới có thể làm chủ một lần a.
“Ngươi nơinày hình như có thêm chút thịt” Tĩnh Huyền Phong nhàn đến vô sự bình luận mộtcâu.
“Phảikhông? …” Cổ Tiếu Tiếu không tự chủ được tự sờ sờ ngực mình, nhất thời xuađi khó chịu vui vẻ rạo rực, “Đúng vậy, ta còn chưa tới thời kỳ phát dụcđâu, quả thật còn có thời gian phát triển, oa… Nói không chừng ngày nào đólại biến thành đại ngực lớn a, hắc hắc…”
“Việc nàycũng đáng cho ngươi cao hứng thành như vậy?”
“Nữ nhânthôi, trừ bỏ muốn giảm béo chính là muốn nâng ngực, ta đương nhiên không muốnlàm cái loại vừa nhìn đã khiến người khác muốn phạm tội nhưng cũngphải ra dáng nữ nhân” Cổ Tiếu Tiếu thoải mái đem lòng bàn tay Tĩnh HuyềnPhong đặt ở trên ngực, “Ngươi không biết là lớn một chút sẽ có xúc cảmhơn sao?”
“…” Hắn chorằng đều giống nhau đi? Hoặc là nói hắn chưa bao giờ chạm qua thân thể nữ tửkhác, còn ra vẻ thật sự thở dài, “Không cảm giác, như vậy tốt lắm, đợi hôm nàota tìm thử nữ nhân khác xem qua một chút “
“Ngươi dámngươi dám! Có tin ta thiến ngươi luôn không? !”
Tĩnh HuyềnPhong mím môi cười, “Ngươi cũng thật bá đạo, có nam nhân nào không phải làbảy phòng tám thiếp”
Cổ TiếuTiếu nhất thời kiềm trụ hai vai Tĩnh Huyền Phong mãnh liệt lay động, “Ngươi đếntột cùng có yêu ta hay không, nếu có trong đầu sao có thể có loại tà niệmnày! Ngươi nếu muốn thú tiểu lão bà trước tiên liền hưu ta, ta cũng khôngmuốn cùng nữ nhân khác chung một phu”
Tĩnh HuyềnPhong thấy nàng thật sự nóng nảy, ôm thắt lưng của nàng ngồi ở trên đùi mình,khẽ hôn cái trán, ” đùa giỡn với ngươi đâu “
Cổ TiếuTiếu hai tay chống nạnh chất vấn nói, “Ngươi thành thật trả lời đi Tĩnh HuyềnPhong, ngươi có thể chung thủy với ta cả đời hay không! ?”
“Có thể “
“Nếu thaylòng đổi dạ đâu? !”
“Đem timmóc ra tặng cho ngươi “
“Nói chotới cùng, ngươi kỳ thật một chút cũng không cần ta” Cổ Tiếu Tiếu bĩu môitrong lòng thực khó chịu.
Tĩnh HuyềnPhong vén mấy sợi tóc của nàng ra sau tai, trịnh trọng nghiêm túc nói, “khingươi cùng Tây Bằng Đinh Luân ôm nhau, ta chỉ muốn bầm thây vạn đoạn hắn, cònlúc ngươi chuyện trò vui vẻ với Nhiễm Nhượng Hà, ta liền nghĩ chém đứtđầu hắn, đến khi biết ngươi lẻ loi một mình đi Tử Điền thành thuyết phục phảntặc, ta chỉ cảm thấy ảo não, vì sao không ở bên cạnh ngươi, từ ‘Để ý’ này,cũng không nhất thiết phải treo ở ngoài miệng “
“…” CổTiếu Tiếu tiêu hóa hồi lâu, nhất thời lửa giận tắt hẳn, lại thẹn thùng mânmím môi… Sớm nói rõ ràng như vậy, nàng không phải liền kiên định sao? Ô mặt,thực nóng thực nóng, nhiều ngượng ngùng a, hắc hắc.
Yêu thượngtam hoàng tử cổ đại là bất ngờ với Cổ Tiếu Tiếu, mà nàng vẫn cho rằngngười cổ đại cùng người hiện đại nhất định không thể vượt qua sự khác nhau,nhưng “Yêu” loại cảm giác này giống như không tự chủ được, vô luận ngàn nămtrăm kiếp vô hạn luân hồi, thích chính là thích, một khi thích liền hy vọng giữlấy, giữ lấy sẽ không nguyện cùng bất luận kẻ nào chia xẻ, cái gọi là, chân áimặc kệ tất cả quả không sai.
Cổ TiếuTiếu bỗng nhiên thắc mắc nhướn mi, “Hai ta ai thích người kia trước?”
“Đươngnhiên là ngươi trước”
“Nói bậynói bậy, ngươi lại không thành thật” Cổ Tiếu Tiếu chu miệng ấn xuống đôimôi hắn, bắt buộc nói, “Nhanh chút đi, nói mau ta mị lực bắn ra bốn phía, khôngchỗ nào địch nổi!”
Tĩnh HuyềnPhong cười mà không nói, ra vẻ tâm không cam tình không nguyện gật gật đầu.
Bỗng nhiên,Cổ Tiếu Tiếu cũng không biết thế nào lại khựng lại, nước mắt bắt đầuxoành xoạch rơi xuống, “Ta mù như vậy, ngươi cho dù ở trước mặt mặt yêuđương vụng trộm, ta cũng không thể bắt được kẻ thông dâm ở trên giường, ô ô…”
Tĩnh HuyềnPhong quả thật cảm thấy bất đắc dĩ, hắn thật muốn nói cho nàng, chính mình vôtâm vô tình đi tìm ba lấy bốn, nhưng tựa hồ cũng có thể thể hiểu được tâmtình của nàng, bởi vì hai mắt mù tất nhiên sẽ thiếu đi một phần tự tin, bấtgiác mất đi cảm giác an toàn. Hắn thong thả vươn tay, lau đi nước mắt…”Tĩnhhuyền phong kiếp này quyết không phụ tiểu manh nhi, thẳng đến đầu bạc rănglong, toàn tâm toàn ý “
Cổ TiếuTiếu gắt gao ôm hắn, cảm động rối tinh rối mù, “Ngươi đừng để ý ta, ta đây làđộng kinh nhất thời phát tác”
“Từ khi cướingươi, đời này mấy câu nói buồn nôn, ta chỉ cho một mình ngươi nghe”
Cổ TiếuTiếu nín khóc mỉm cười, nghĩ đến tam hoàng tử tâm cao khí ngạo, thế nàycũng đã đủ làm khó hắn .
Tĩnh HuyềnPhong dở khóc dở cười vỗ vỗ lưng nàng, chỉ thấy một con bướm nhỏ màu vàng dừngở trên đỉnh đầu Cổ Tiếu Tiếu, hắn không khỏi nhìn về phía biển hoa ở trướcmắt… Sắc thái tiên diễm ngàn vạn con bướm ở trong bụi hoa đang bay múa, giốngnhư một đóa đóa hoa huyền ảo mềm mại ở trên trời xanh, suối nước róc ráchthanh thúy theo nhịp, đẹp không sao tả xiết giống như ở trên trời, hắn dươngmôi cười, “Chúng ta đã đến nơi rồi, Nam Điệp quốc “
Cổ TiếuTiếu mâu trung cả kinh, theo bản năng quay về phía trước, mặc dù không nhìnthấy hết thảy trước mắt, nhưng tâm tình của nàng cũng là bồn chồn không yên, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tĩnh Huyền Phong càng ngày càng đáng yêu,nàng về sau càng không chủ kiến .
Tĩnh HuyềnPhong đi xuống xe ngựa, lôi kéo Cổ Tiếu Tiếu bước chậm đến gần bụi hoa,hương hoa thanh nhã thấm vào ruột gan, mà con bướm tựa hồ cũng không sợ người,dừng ở trên đầu vai bọn họ nghỉ chân, Cổ Tiếu Tiếu không tự chủ được xòetay, một cánh bướm nhỏ màu tím tức khắc nhẹ nhàng hạ xuống, Cổ Tiếu Tiếu cảmthấy trong lòng bàn tay ngứa ngứa, khóe miệng giơ lên hết sức, nhất thời đemnăm ngón tay đang mở gắt gao nắm lại, con bướm nhỏ trong lòng bàn tay nhẹgiãy dụa làm nàng nhảy nhót không thôi, “Ha ha ha, bắt được!”
“…” TĩnhHuyền Phong nhìn chăm chú cánh bướm lộ ra qua kẽ tay, khóe miệng không khỏikhẽ nhếch, nhẹ bài khai tay nàng thả ra tiểu sinh mệnh đang hấp hối, chỉ thấycon bướm nhỏ màu tím chậm rì rì xoay xoay vỗ cánh thoát khỏi miệng hổ…”Taphát hiện ngươi còn rất khuyết thiếu thiện lương”
“Vạn nhấtta bắt được là Lương Sơn bá thì sao, hắc hắc…” Cổ Tiếu Tiếu một chút cũngkhông biết hổ thẹn, bởi vì nàng cho rằng mấy thứ đáng yêu gì đó hẳn là nênđược nàng nuôi dưỡng.
“Kia ChúcAnh Đài phải biến thành diều hâu tìm ngươi trả thù “
Oa! Hóa rahắn cũng biết!
“Chuyệntình yêu của bọn họ thật đẹp nha, hóa bướm a hóa bướm”
Tĩnh HuyềnPhong cũng chỉ muốn làm uyên ương không làm tiên, chuyện xưa dù đẹpnhưng cũng không thoát khỏi kết cục tử vong, hắn khinh thường hừ một cái, “Mộtngười chết, một người nằm bên mộ phần khóc, kẻ thì bị sét đánh, Diêm Vươngthuận tiện nhận thêm người “
“…” CổTiếu Tiếu nghĩ lại nghĩ, nếu chưa thấy qua Diêm Vương có lẽ sẽ phản bácngôn luận của Tĩnh Huyền Phong, nhưng tiểu Diêm Vương này… Quả thật là một cáitiểu ác ma thú vị phá hư không ít.
Nhớ tớiDiêm Vương, Cổ Tiếu Tiếu không khỏi ngẩn ngơ, nàng trước khi mù nam nhâncuối cùng nhìn thấy chính là tiểu Diêm Vương, mái tóc dài đen tuyền rũ trênvai, tướng mạo yêu mị giống hồ ly, cũng rất có khí chất, khoa trương nhất là,mặc trang phục đều là ứng quý tân phẩm, tám phần là thường xuyên lên nhân gianmua sắm.
Cổ TiếuTiếu miên man suy nghĩ cau mày… Tưởng tượng bộ dáng tiểu Diêm Vương gọi điệnthoại: nhĩ hảo, ta muốn đặt một bộ tây trang Armani, cám ơn, địa chỉ là âm tàođịa phủ tầng mười tám, đúng rồi… Các ngươi nhận chuyển khoản sao?
Ha ha ha ——trong gió hỗn độn nhân viên bán hàng miệng sùi bọt mép——
Khi CổTiếu Tiếu động kinh, Tĩnh Huyền Phong đều dùng ánh mắt xem quái vật nhìnchăm chú nàng, “Nghĩ đến chuyện gì? Lại cười gian trá đến như thế “
“Không cóviệc gì, ha ha…” Cổ Tiếu Tiếu ôm cánh tay Tĩnh Huyền Phong cười đến ngửa tớingửa lui, “Đợi chúng ta có một ngày xuống mồ, ngươi nhớ rõ phải nói với DiêmVương muốn xuyên qua đến năm 2009 tìm Cổ Tiếu Tiếu, ta sẽ nhiệt tình chiêuđãi ngươi , ha ha —— “
“Này loạnthất bát tao cái gì, ngươi có thể bình thường chút được không?”
Cổ TiếuTiếu cố nén cười gật gật đầu, “Tĩnh Huyền Phong, ta chờ ngươi đến tìm “
Tĩnh HuyềnPhong lạnh lẽo liếc nàng một cái, “Đi, bổn vương chắc chắn đi tìm ngươi, đếnlúc đó chớ nói không nhớ rõ bổn vương là ai “
Cổ TiếuTiếu đương nhiên hiểu được hắn đang nghĩ chính mình thần kinh thác loạn, nhưngvừa nghĩ đến Tĩnh Huyền Phong nếu xuyên qua đến hiện đại, nàng liền nhịnkhông được cuồng tiếu không ngừng… Lại nói, ở hiện đại trên đường cái tất cảmuội muội đều là quần bó, váy ngắn, Tĩnh Huyền Phong đến lúc đó sẽ chỉ xuấthiện một loại khả năng rống: còn ra thể thống gì! Còn thể thống gì! Đều kéo rangoài chém cho bổn vương! … Kéo đến vô số muội muội xúm vào xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.