Chương trước
Chương sau
Tĩnh HuyềnPhong từ trong trả lời hàm hồ của bọn thị vệ đã cảm giác được Nhiễm NhượngHà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong hoàng cung mặc dù không có ngườidám hạn chế hành động của hắn, nhưng đi đến đâu cũng đều có vô số ánh mắttheo dõi, trên danh nghĩa là lo lắng chi độc kim sí cửu cửu quy phát tác làmhắn ngất, nhưng hơn phân nửa là giám thị thôi.
Hắn quả thậtcó chút bất an, Nhiễm Nhượng Hà còn kiên quyết cam đoan “Dễ như trở bàn tay”để cho hắn yên tâm, mà Độc Thấm Tâm nghĩ tới địa vị Nhiễm Nhượng Hà quả thậtsẽ không dễ dàng đả thương người, nhưng đến tột cùng đưa hắn đi đâu vậy?
Nghĩ vậy,Tĩnh Huyền Phong lại ra vẻ phát độc lảo đảo muốn ngất … Bên tai liềntruyền đến âm thanh nhiều người chạy đến, có bốn người tiến lên, lưu loátđưa hắn trở về khách phòng… Tĩnh Huyền Phong nằm ở bên gối lẳng lặng nghe, vìmuón đạt hiệu quả cao, hắn nhỏ giọng vô tức đem môi cắn thành tím tái, vậnkhí công bành trướng huyết mạch làm toàn thân đổ mồ hôi… Thống lĩnh thị vệ thấythế ra lệnh cho thủ hạ nhanh đi hội báo cho Độc Thấm Tâm.
Đợi sau mộtlát yên tĩnh, liền cảm thấy Độc Thấm Tâm cùng với mùi hương thơm ngát ở bêngiường… Nàng chăm chú nhìn sắc mặt khó coi khi trắng khi hồng của hắn,không khỏi hơi hơi thở dài, thuận tiện lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn,tựa hồ cảm thấy có chút tự trách, ngẩn ngơ lẩm bẩm nói, “Làm Trấn Nam Vương khổkhông chịu nổi là ta rất nhẫn tâm sao? … Ta quả thực không có tự tin làmchủ một nước, vì sao ngươi lại không muốn giúp ta…”
Độc ThấmTâm phiền muộn nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nữ tôn trong lòng ta sớm đã trở thànhthâm căn cố đế, cẩn thận nghĩ lại, lấy tánh mạng ra bức người quả thật làsai trái, có lẽ trong lúc vô ý đã làm tổn thương tự tôn của Trấn Nam Vương,mà có lẽ khi Trấn Nam Vương trong lúc tức giận sẽ dẫn quân tiến đánhĐông Thấm Quốc, mới có thể khiến ta không cam nguyện cúi đầu, Đây là mộtloại cảm giác không được tín niệm, thừa nhận sai lầm, tổn hại tới uy nghiêmhoàng tộc Đông Thấm Quốc, ta quả thật cảm thấy khó xử…”
… Tĩnh HuyềnPhong tựa hồ nhìn ra một Độc Thấm Tâm khác biệt với ngày xưa, trong lònglại nổi lên bất đắc dĩ, nói đến nói đi, nàng cũng chỉ là nữ nhân thôi, cụcdiện chính trị, quân sự, chăm lo dân chúng thật sự quá sức ép nàng tới thởcũng không nổi, nàng có lẽ chỉ đơn thuần hy vọng đem áp lực chuyển vào tay hắn,nhưng Độc Thấm Tâm vô tình làm ra hành động cực đoan làm người ta không thểnhận.
Độc ThấmTâm lau đi khóe mắt ngấn nước, “Nay, mặc dù Trấn Nam Vương hạ mình đáp ứng tara điều kiện… Nhưng lại không thể gả cho, thật muốn giết Nhiễm Nhượng Hà đểtrút giận…”
Tĩnh HuyềnPhong không khỏi ngẩn ra, tiểu tử Nhiễm Nhượng Hà này thật sự nói là làm,nhưng lại một tay che trời, dễ dàng “thành công”?
Độc ThấmTâm lầm bầm lầu bầu trong chốc lát cảm thấy tâm tình có chút thư sướng, nàng tứckhắc khôi phục tư thái uy nghiêm như cũ, lệnh thị vệ ngoài cửa hộ tống mình điđến nhà giam… Đợi sau khi nàng rời đi, Tĩnh Huyền Phong mới mở mắt, vui sướngkhi người gặp họa dương môi cười… Nhiễm Nhượng Hà nhất định là đã bị giamgiữ ở bên trong đại lao, đã có gan chiếm tiện nghi của cô nương người tathì việc chịu chút đau khổ là không thể tránh được. Đến cuối, còn không phảilà đích thân hắn nghĩ cách đi cứu viện sắc ma đó sao. (còn vk anh nữađấy, nằm đó mak cười)
※※ ※
Độc ThấmTâm cầm theo dược trị thương, lệnh bọn thị vệ ở ngoài nhà tù chờ… Giờ phútnày, Nhiễm Nhượng Hà bị trói chặt ở trên cọc gỗ không thể động đậy, đây làý chỉ Độc Thấm Tâm trước khi rời đi đã hạ xuống.
Độc ThấmTâm vốn tưởng rằng hắn sẽ hồ ngôn loạn ngữ hoặc làm bộ khí thế vương giả tứcgiận mắng chửi thị vệ, lại không ngờ đến hắn tựa vào cọc gỗ thản nhiên ngủsay, thấy hắn bộ dáng thản nhiên như trước, nàng lại càng nổi lên căm tức.
—— NhiễmNhượng Hà kỳ thật vẫn chưa ngủ, đau đớn từ ngực truyền đến lúc nào cũng tratấn thân thể, nhưng trong tình huống không thoát ra được chỉ còn biết nhắmmắt dưỡng thần, khi ngửi được mùi hương quen thuộc xông vào mũi, hắn mới hípmắt ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói, “Ta nói tiểu Thấm Tâm, ngươi đánhcũng đã đánh mắng cũng đã mắng rồi, cóthể cho bổn vương một chút mặt mũihay không?”
“Vậy mặtmũi của ta biết đòi ai?” Độc Thấm Tâm mặt không chút thay đổi tiêu sái tiếnlên, mở ra hộp dược trị thương quét lên đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn ởtrên miệng vết thương của hắn, Nhiễm Nhượng Hà cảm thấy một trận đau đớncay rát, không khỏi thét lớn một tiếng né ra, nhưng bị trói chặt khiến hắnchỉ có thể thừa nhận, “Ai? … Ngươi không phải là đang dùng độc dược nào đó ănmòn miệng vết thương ngược đãi ta đi?”
Độc ThấmTâm không thèm phủ nhận, ngón tay lại thêm sức ấn lên, “Thông minh, độc nàycó thể làm miệng vết thương sinh mủ, ta sợ ngươi chết rất thống khoái “
“Chậc chậc,độc nhất là lòng dạ nữ nhân, bất quá cũng thôi, bổn vương vì sao một chúttức giận đều không có?” Nhiễm Nhượng Hà nháy mắt mấy cái cười xấu xa, ngóntay Độc Thấm Tâm bất giác cũng xoa nhẹ hơn một chút, liếc hắn một cáichậm rãi nói, “Ngươi cho là bổn vương không dám giết ngươi?”
NhiễmNhượng Hà không hề sợ hãi nhún nhún vai, “Ngươi bỏ được sao?”
“Cực kìvô sỉ!” Độc Thấm Tâm tức giận thu tay lại, chất vấn nói, “Thế gian sao lại cóloại nam nhân không biết hối cải như thế này? Đừng cho rằng ta là nữ nhân sẽnhẫn nhục chịu đựng, ngươi đừng tự cho là mình đúng!”
NhiễmNhượng Hà thấy khoảng cách hai người vừa mới thu lại được một chút, độtnhiên lại chu miệng hôn lướt qua môi nàng, Độc Thấm Tâm thẹn quá thành giậngiơ tay lên, Nhiễm Nhượng Hà tức khắc giương khuôn mặt tươi cười ra vẻnghênh đón, trong giọng nói hàm chứa một tia mệnh lệnh, “Ta hình như đã nóiqua với tiểu Thấm Tâm, không cho phép tát vào mặt a “
Bàn tay ĐộcThấm Tâm dừng lại ở giữa không trung, nàng đối với việc tát người khácđã trở thành thói quen, cũng không biết giờ phút này vì sao lại không nỡhạ thủ… Nàng chần chờ một lát rốt cục cũng buông tay xuống, tựa hồ đối chínhmình cảm thấy bất lực… Nàng kiên quyết bảo vệ trong sạch cho nam nhân mìnhsẽ ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại thất thân cho một người phong lưu nhưvậy, chẳng có một việc gì làm cho nàng hài lòng như ý.
“Ngươi rờikhỏi Đông Thấm Quốc đi, nếu không ta sẽ đối với ngươi cảm thấy thất vọng” ĐộcThấm Tâm cầm lấy chìa khóa cởi bỏ thiết liên trên người Nhiễm Nhượng Hà, lầnđầu tiên tâm bình khí hòa lấy khẩu khí thương lượng nói, “Ta đi sai mộtbước, liền đẩy Đông Thấm Quốc vào trong nguy hiểm, Trấn Nam Vương nếu xuấtbinh tấn công Đông Thấm Quốc… Hi vọng Nhiễm quốc vương niệm tình nghĩa hữu hảocủa tổ tông đời trước mà hạ thủ lưu tình “
NhiễmNhượng Hà nhìn chăm chú thần sắc bất lực của nàng thật lâu, đau lòng nhíumi, vươn tay ôm lấy nàng vào trong ngực, “Nếu Trấn Nam Vương xuất binh, ta sẽphái đại quân Bắc Duyên Quốc bảo hộ ngươi, bảo hộ toàn bộ Đông Thấm Quốc, tintưởng ta “
Độc ThấmTâm không hiểu sao lại cảm động, ấm áp ở trong lòng, nàng không tự chủ đượcôm lại Nhiễm Nhượng Hà… Chưa bao giờ có ai tự nguyện đứng ra bảo hộnàng, cho dù là nói dối nàng giờ phút này cũng tình nguyện tin tưởng là thật,“Ta hận ngươi như vậy, vì sao ngươi còn cố tình nói ra mấy lời này…”
NhiễmNhượng Hà nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu cười, “Ở Bắc Duyên Quốcnam quyền là cao nhất, mà Đông Thấm Quốc thì lại coi trọng nữ tôn, một quốcvương Bắc Duyên quốc cao cao tại thượng cam nguyện để ngươi đánh chửi, nàythuyết minh cái gì?”
Độc ThấmTâm gian nan ngẩng đầu, “Thuyết minh… Ngươi đuối lý “
NhiễmNhượng Hà dở khóc dở cười thở dài thật mạnh, “Ngươi thật không thể hiểu tasao, ngươi ở trong mắt ta chỉ là một nữ nhân thôi, ta sẽ lại càng không bởivì ngươi là nữ vương mà cảm thấy áy náy, bình thường ta chỉ giữ lấy thân thể nữnhân, nhưng đối với ngươi, ta muốn chiếm cứ toàn bộ kể cả tâm”
NhiễmNhượng Hà tựa hồ dần dần hiểu được hàm nghĩa một chữ “Yêu”, một loại cảmgiác không thể dùng ngôn ngữ nói rõ, biết rõ gặp mặt hội cãi nhau nhưng vẫn muốngặp, cho dù nàng có chán ghét hắn cũng muốn vô liêm sỉ xông lên, căn bảnkhông khống chế được mỗi tiếng nói cử động, thậm chí hy vọng vĩnh viễn cùngnàng một chỗ.
“…” Độc ThấmTâm cúi đầu không nói, là lời ngon tiếng ngọt rất êm tai hay là nàng quá mứcngu ngốc? … Đối mặt với thổ lộ nóng bỏng như thế, vì sao tâm tình lại thoảimái phập phồng đâu…
“Hứng thúcủa ngươi đối với ta, sẽ kéo dài bao lâu?” Độc Thấm Tâm rốt cục cũng lộra cảm giác ngượng ngùng thường thấy của tiểu nữ nhân, nàng không yên bấtan cúi đầu, nói ra một vấn đề thực sự ngây thơ, Nhiễm Nhượng Hà từ trongánh mắt của nàng đã nhìn ra ý “thừa nhận”, hắn ôm nàng lên, hưng phấn quay mộtvòng, Độc Thấm Tâm theo bản năng ôm bả vai hắn, “Ngươi làm gì vậy?”
NhiễmNhượng Hà thưởng thức dung nhan mềm mại đáng yêu thẹn thùng của nàng, cònlộ ra một loạt răng nanh trắng noãn, “Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ cả đời màthôi”
“…” Độc ThấmTâm thẹn thùng mân mím môi, mới nếm thử tư vị tình yêu, trong lòng quả thậtkhông hề chuẩn bị, “Ngươi miệng lưỡi trơn tru như vậy làm cho ta có cảm giáckhông an toàn “
NhiễmNhượng Hà không nghĩ tiếp tục giải thích, tinh tế hôn lên môi của nàng, hắnsẽ dùng thời gian đi chứng minh hết thảy.
Độc ThấmTâm mới đầu muốn giãy dụa đi xuống, nhưng loại triền miên vô cùng thân thiếtnày làm nàng kìm lòng không đậu mà nhắm mắt lại muốn đón nhận tất cả,từ giờ khắc này trở đi, nàng coi như đã đem cuộc đời chính mình giao phólên môi nam nhân này, chỉ mong quyết định của nàng chính xác một lần.
Trong khihai người còn đang ta say ngươi mê, Tĩnh Huyền Phong đã nhận được mật hàm quânsư phái người đưa tới—— tin dữ tiểu manh nhi mất tích làm hắn tức giận khôngthôi, hắn đấm thật mạnh một quyền ở trên mặt bàn, chỉ thấy ấm chén ngã tráingã phải, “Ngay cả nữ nhân đường cũng nhìn không thấy mà còn không quảnnổi! Cứ theo quân pháp xử trí!”
Hắn giậnkhông thể át đẩy cửa đi ra ngoài… Tiểu manh nhi nhất định là ở vùng phụ cậncủa Đông Thấm Quốc, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu khônghắn nhất định phải san bằng toàn bộ Đông Thấm Quốc.
Tĩnh HuyềnPhong đi được vài bước lại phát hiện có người ở góc hành lang nhìn trộmhắn, đột nhiên xoay người một cước đá vào ngực thị vệ, thị vệ chưa kịp trốnliền bị trúng, nhất thời ngã xuống , Tĩnh Huyền Phong tiến lên từng bướctúm lấy cổ áo thị vệ đấm thêm một cái, lửa giận tận trời chất vấn, “Nói!Ngô phi đang ở nơi nào! —— “
Thị vệ lauđi vết máu trên khóe miệng, nhắm chặt môi cự tuyệt trả lời, nhưng hành độngnày lại vô tình lộ ra sơ hở lớn, thử hỏi, nếu không biết chuyện, sao cóthể làm ra loại vẻ mặt thấy chết không sờn này? Tĩnh Huyền Phong bước đầu kếtluận tiểu manh nhi tuyệt đối đang bị giam lỏng ở nơi nào đó trong hoàng cung, hắncười lạnh một tiếng thả tay ra, ngay sau đó đi vào thân binh trong phòng, lệnhbốn thủ hạ tâm phúc, từ trong ra ngoài dù có phải lật từng tấc đấtlên cũng phải tìm cho ra tung tích của Vương phi, nếu ai dám ngăn trở, đềugiết không tha!
Bốn ngườituân lệnh lập tức hành động, Tĩnh Huyền Phong lòng nóng như lửa đốt ra ngoàicung điện, tùy tay lấy một con ngựa, ở trong hoa viên cấm người cưỡi ngựa rongruổi lao đi, bổn nữ nhân này không thể thành thành thật thật ở trong vương phủchờ hắn được sao? … Tĩnh Huyền Phong âm thầm thề, sau khi hắn tìm được tiểumanh nhi, nhất định không nói hai lời liền dạy bảo một chút! Lần này tuyệtkhông nương tay!
Tĩnh HuyềnPhong phi ngựa khắp nơi còn cố tình la hét, đem Đông Thấm hoàng cung yêntĩnh nháy mắt huyên náo ngất trời, một hàng thị vệ thấy hắn hành động điêncuồng kinh hãi không thôi, lại còn hướng tới Tây điện đang giam giữ TrấnNam Vương phi mà đến, một hàng thị vệ nhất thời quỳ gối trước vó ngựa ngăntrở đường đi… Tĩnh Huyền Phong nếu muốn đi liệu vài tên thị vệ có thể ngănđược sao? … Hắn rút ra bảo kiếm chỉ về phía trước hét lớn một tiếng, “Đường bổnvương muốn đi cũng dám chắn? ! Mau cút ra cho bổn vương—— “
“Thỉnh TrấnNam Vương bớt giận, Tây điện là mơi riêng tư của nữ vương bệ hạ, thỉnh ngài…”Thị vệ còn chưa nói xong, Tĩnh Huyền Phong đã nhảy xuống ngựa hiên ngang xuyênqua, khi thị vệ đứng dậy ngăn trở, Tĩnh Huyền Phong không thể nhịn được nữaliền động tay chân đánh ngã xuống đất, hắn mâu trung mang theo khí pháchkhông thể kháng cự
”Trở về nóicho Độc Thấm Tâm, nếu Ngô phi thiếu một sợi tóc, bổn vương nhất định bắt nàngđền mạng! ——” đối mặt với sát khí bừng bừn trong mắt hắn, không một ai dámnói thêm một câu, Tĩnh Huyền Phong tức giận nhìn trừng trừng cửa gỗ viềnvàng tinh xảo trước mặt, hung hăng một cước đá văng, bước nhanh vào Tây điện——
“Tiểu manhnhi! Nghe được mau trả lời ——” hắn vừa chạy vừa kêu, Tây điện to như vậy cưnhiên ngay cả một bóng người cũng không có, chẳng lẽ là cố ý trốn tránh hắn,tâm tình lo lắng đến một chút bình tĩnh đều không còn, “Cổ Tiểu Tiểu!Ngươi mau đi ra cho bổn vương a —— “
… Giờ phútnày, Cổ Tiếu Tiếu cực kì buồn ngủ, nàng mơ mơ màng màng xoay người mộtcái, khóe miệng không khỏi giương lên… Oa, mộng Tĩnh Huyền Phong đang giận dữloạn ồn ào, xem ra là quá nhớ hắn rồi, ngay cả bộ dáng phát giận đều cảmthấy thực đáng yêu, hắc hắc hắc ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.