“Đinh Luânvì sao đột nhiên ly khai? Ngươi cùng hắn nói chuyện gì?” Nhiễm Nhượng Hà lườinhác ngồi ở bên cạnh bàn, còn Trấn Nam Vương phi chỉ chuyên chú vào việcchâm cứu, tựa hồ như đang cố ý trốn tránh câu hỏi.
“Nga… Ngườita là quốc vương, đương nhiên là có nhiều việc phải làm…” Cổ Tiếu Tiếu hàm hồứng thanh, nhưng lại áy náy cúi thấp đầu, Tây Bằng Đinh Luân đi rất kiên quyết,vội vàng đến ngay cả một câu tái kiến cũng không kịp nói.
“Ngươi nàyđúng là nữ nhi nhẫn tâm, cư nhiên cô phụ Đinh Luân một mảnh thiệt tình” NhiễmNhượng Hà bộc tuệch kết luận, lại còn khoa trương dang rộng hai tay nhưđấng cứu thế, “Ai, nữ nhân đúng là không đáng tin cậy, vẫn là để hảo bằnghữu như bổn vương anh minh thần võ, cao lớn uy mãnh này đi an ủi thương tâmcủa hắn đi…”
Cổ TiếuTiếu cũng không bị chọc cười, nàng lấy vĩnh hằng chi tâm từ trong lòng rađịnh đặt vào trong tay hắn, “Vậy ngươi thuận tiện đem vòng cổ này trao lạicho hắn, đã nói ta không có quyền lợi giữ vòng cổ quý báu như vậy “
NhiễmNhượng Hà nhìn chăm chú vĩnh hằng chi tâm, không khỏi giật mình… Cư nhiên đemchi bảo gia truyền của gia tộc Tây Bằng tặng cho Trấn Nam Vương phi, xem raĐinh Luân lần này là thật lòng yêu thương, ai…”Nếu Đinh Luân đã đưa ngươi ,kia liền thuộc về ngươi, trừ phi chính hắn yêu cầu thu hồi, bằng không tacũng mặc kệ chuyện nhàn rỗi này”
Cổ TiếuTiếu cầm củ khoai lang phỏng tay này không biết nên làm cái gì bây giờ, “Nếuvậy, ta mang đi bán lấy tiền mua kẹo ăn”
NhiễmNhượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/1632387/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.