Cô chủ yếu sợ khoai lang để lâu sẽ bị thối, dù bảo quản ở đây khô ráo, không ẩm thấp, rất thoáng mát nhưng để lâu, một số củ vẫn bị hỏng.
Trương Viễn vác một chiếc túi trên vai và một chiếc túi khác trên tay, bước đi đều đặn từ bên ngoài vào nhà kho.
Thấy vậy, Hứa Khả Nhân vội vàng giúp đỡ anh, ngoài miệng vẫn không ngừng phàn nàn: "Đồ nặng như vậy, anh không thể đi hai lần lấy à, một hai đều phải mang hết cùng một lúc, anh đang khoe khoang sức lực của mình rất lớn có phải không!"
Trương Viễn cười ha ha rồi để lương thực xuống, bị Hứa Khả Nhân nói ra cũng không có tức giận, anh rất thích cảm giác bị cằn nhằn, như vậy mới có vẻ bản thân rất quan trọng.
“Không sao đâu vợ, một trăm ký gạo đối với anh mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, cho dù có thêm một trăm ký, anh cũng có thể mặt không đổi sắc chạy khắp thôn!"
“Cho dù sức lực của anh lớn như thế nào, xin hãy kiềm chế lại, đừng quên, hiện tại anh không cô độc."
Trương Viễn bật cười thích thú trước vẻ ngoài nghiêm túc của Hứa Khả Nhân, trái tim lạnh giá của anh được sưởi ấm bởi những gì Hứa Khả Nhân nói.
"Tất cả đều nghe vợ anh."
“Đừng gọi em là vợ, người ta nghe thấy sẽ nói bậy đấy." Hứa Khả Nhân cau mày, đây không phải là nói đùa, ở bên ngoài hét lớn như vậy, sẽ bị gọi là lưu manh.
Cho nên vẫn là không cần hành xử khác người, cho người ta để lại chuyện để thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-theo-man-cap-vat-tu-xuyen-ve-qua-khu/4497612/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.