Trước đây Lục Bắc Xuyên rất ít khi liên lạc với đám họ hàng Lục gia, chủ yếu là vì Lục Bắc Xuyên chướng mắt lũ tham lam không đáy này. Bọn họ tự cho mình là người Lục gia mà chiếm chỗ làm trong công ty để được hưởng ké lợi ích. Lão gia có thể kệ họ vì vài món nợ ân tình cũ, nhưng Lục Bắc Xuyên thì không quan tâm đến chuyện này.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Lục Thiếu Ngôn có thể nhẫn nhịn đến bây giờ thì cũng không phải loại người đơn giản, đám người này muốn ép Lục Thiếu Ngôn từ bỏ di sản của mình là chuyện không thể nào.
Quả nhiên, Lục Thiếu Ngôn tùy tiện châm chọc đã thành công giẫm phải nỗi đau của những người này, khiến họ tức giận đến mức giậm chân trợn mắt nhìn Lục Bắc Xuyên, muốn để hắn đứng ra làm chủ cho bọn họ.
“Bắc Xuyên, cháu xem đi, lão gia vừa đi mà nó đã phách lối như vậy, chẳng lẽ về sau còn muốn ngồi lên đầu chúng ta luôn hay sao?”
“Trước linh đường của lão gia thì không thấy mày cúi đầu thắp nén hương cho anh ấy đâu, tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ toàn là do Bắc Xuyên xử lý, còn mày thì sao? Ngay cả bóng người cũng không thấy. Như nào? Bây giờ mọi thứ đều được sắp xếp ổn thoả rồi thì muốn há miệng ngồi chờ sung rụng à? Lục Thiếu Ngôn, mày thật sự cho rằng chúng ta sẽ dỗ dành sủng ái mày như lão gia chắc?”
“Lão gia ở trên trời có mắt, nếu như biết sau khi anh ấy chết mày không hiếu thuận như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/961013/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.