Hai chữ “con hoang” khiến cho cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Hai chữ đó cũng khiến cho Lục Thiếu Ngôn mất đi phần lý trí mà hắn ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Lục lão gia bi thương đến tột cùng nhìn hắn, “Sao con có thể nghĩ như vậy. Chẳng lẽ những việc cha làm cho con mấy năm qua vẫn chưa đủ để con hiểu được tấm lòng của cha sao?”
“Tấm lòng?” Lục Thiếu Ngôn giống như nghe được chuyện hài, “Nếu như ông thật sự có tấm lòng, vậy tại sao lại không tự mình đi tìm bà ấy?”
Nhắc tới năm đó, Lục lão gia hối hận không kịp.
Cả cuộc đời này ông cưới ba người vợ. Người thứ nhất là người phụ nữ môn đăng hộ đối ông cưới vì muốn củng cố địa vị của ông ở Lục gia, gia tộc của bà ấy đủ để chèo chống giúp ông ta nắm đỡ được Lục thị.
Đáng tiếc không lâu sau, vợ thứ nhất của ông vì khó sinh mà mất.
Người vợ thứ hai có một đêm triền miên với ông, thế lực của gia tộc cũng không thể khinh thường.
Nhưng năm năm sau người vợ thứ hai của ông lại chết vì bệnh.
Thẳng đến khi ông đã có toàn quyền nắm giữ Lục thị thì gặp được người vợ thứ ba.
Lúc ấy người ngoài đồn đại rằng tổng giám đốc Lục thị có mệnh khắc thê, danh môn khuê tú không dám gả, gia đình bình thường thì càng không để vào mắt.
Bà ấy tên là Cố Ưu, lần đầu gặp mặt bà tự giới thiệu tên mình là ‘Ưu’ trong ‘ưu tú’, sẽ cố gắng trở thành nhân viên ưu tú nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/961008/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.