Không có Lục lão gia ở đây, cả đám người vốn đang vô cùng náo nhiệt ngược lại còn nhàn nhã hơn, tụ lại tốp năm tốp ba uống chén rượu nói chuyện trời đất, thỉnh thoảng lại có người mời rượu Lục Bắc Xuyên. Lục Bắc Xuyên đôi khi sẽ nể tình hoặc không nể mặt mũi.
Nể tình sẽ nhấp một ngụm nhỏ, không nể mặt mũi thì chỉ tuỳ tiện đáp lại vài câu, luôn nhớ kỹ lời Diệp Trăn đã nói, không được uống say.
Huống chi còn chưa biết được tình huống cụ thể của Lục lão gia, Lục Bắc Xuyên càng phải duy trì sự tỉnh táo.
“Chúc Chúc, vừa rồi con có bị té không?” Diệp Trăn ngồi xổm xuống kiểm tra bé.
Vừa rồi nếu như bị ngã, chắc chắn sẽ rất đau.
Chúc Chúc cười híp mắt, “Cha bế ạ!”
Diệp Trăn cười vuốt sau ót bé, nhìn về phía Lục Bắc Xuyên.
Lục Bắc Xuyên cũng nghe thấy tiếng Chúc Chúc, nghiêng mắt nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
Lục lão gia được bác Lư và Lục Thiếu Ngôn đỡ về phòng, nhìn sắc mặt của ông có vẻ không được tốt lắm, ngồi trên ghế sô pha thở phì phò.
Bác Lư vừa đỡ ông ngồi xuống, vừa tranh thủ lấy viên thuốc trong mấy cái lọ đầy màu sắc ở ngăn tủ, Lục Thiếu Ngôn bưng một chén nước ấm tới, đưa đến trước mặt Lục lão gia.
Lão gia hô hấp rất kịch liệt, một hớp liền uống hết thuốc, Lục Thiếu Ngôn ở bên cạnh vuốt lưng cho ông dễ thở, sau một lúc nghỉ ngơi mới ổn định lại được.
Bác Lư nhìn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/961006/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.