Ở bên này, Thẩm lão gia vẫn đang trò chuyện vui vẻ cùng Lục lão gia, nghe Lục Bắc Xuyên nói xong liền vội vàng đứng lên. Lục lão gia liên tục nhíu mày, "Ông Thẩm à, cháu gái của ông cũng hai mươi mấy tuổi rồi, ông còn phải lo lắng cho nó như vậy sao?"
Thẩm lão gia cười cười, "Tôi vẫn nên đi xem nó đã."
Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài.
Thẩm lão gia lớn tuổi rồi, đi đứng cũng không vững lắm, Lục Bắc Xuyên hiểu ý gọi người hầu vịn ông ta đến chỗ đỗ xe.
Thẩm Vi Nhân ngồi ở trong xe rất ngột ngạt. Từ trước đến nay ở bên ngoài cô ta giữ ý tứ rất tốt, là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn ở trong mắt mọi người. Ở trước mặt người ngoài, cũng tuyệt đối không thể thất lễ.
Thẩm lão gia lên xe, nhìn thấy rõ con mắt đỏ bừng của Thẩm Vi Nhân, "Chuyện này rốt cuộc là sao? Ai dám để cháu gái bảo bối của ông chịu ủy khuất lớn như vậy!"
Thẩm Vi Nhân nghiêng đầu lau nước mắt, lắc đầu, "Cháu không sao đâu."
"Nếu không sao thì làm sao có thể biến thành bộ dạng này?! Cháu nói cho ông nghe đi, là ai khi dễ cháu, Lục Bắc Xuyên hay là ai!" Lúc Thẩm lão gia nói lời này uy lực mười phần.
Thẩm gia không có nhiều người như Lục gia, ước chừng chỉ có ba đời, đến đời Thẩm Vi Nhân lại không có các anh chị em khác. Cho nên, từ nhỏ Thẩm Vi Nhân đã được như sống như chúng tinh phủng nguyệt (1),thật sự được Thẩm gia nâng ở trong lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/960957/chuong-49-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.