Nhìn thấy một màn ấm áp như thế, mẹ Lục cũng nở nụ cười.
"À, ông cũng tỉnh lại rồi, bây giờ đang tại trong phòng bệnh. Mẹ thấy bộ dáng ông như vậy có lẽ là không muốn về nhà lắm, lát nữa con đi khuyên ông vài câu đi, đã lớn tuổi rồi vẫn cứ cố chấp ngồi ở bệnh viện chịu giày vò, thân thể của ông làm sao mà chịu được."
Lục Bắc Xuyên vừa dỗ dành đứa bé vừa nói: "Mẹ yên tâm đi, con biết rồi."
Ba người trở về phòng bệnh, Lục lão gia đang ngồi trò chuyện với Diệp Trăn về những việc trong nhà, mắt thấy Lục Bắc Xuyên ôm em bé vào liền tiến tới vội vàng nói: "Đây đây đây, cho ông ôm cháu chắt của ông cái nào."
Đợi cả một ngày, tóc bạc trên đầu ông cũng đã mọc thêm mấy sợi rồi.
Lục Bắc Xuyên giao đứa bé cho Lục lão tiên sinh.
Ông Lục nhìn cháu trai, càng xem càng thích, cười đến nỗi không khép được miệng.
"Cháu chắt của ông thật là đẹp trai a, về sau lớn lên chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn so với cha của con!"
Mẹ Lục thuận thế cười nói: "Cha à, cháu chắt cha nhìn cũng nhìn, ôm cũng ôm rồi, bây giờ nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Lư quản gia đứng bên cạnh cũng phụ họa, "Đúng vậy, thân thể của ngài rất quan trọng. Bây giờ chăm sóc tốt cho thân thể, sau này ngài còn nhiều thời gian để chơi với tiểu thiếu gia nữa mà."
Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên vài lần, thấy hắn không có gì khác thường mới yên tâm, cười tủm tỉm khuyên Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/960949/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.