"Mẹ nói tiếp đi," Lục Bắc Xuyên nhìn Diệp Trăn nằm trên giường bệnh một chút, thấp giọng nói: "Con sẽ chăm sóc cho đứa bé thật tốt."
Mẹ Lục sững sờ, ngay sau đó liền nở một nụ cười.
Đến cùng vẫn là đứa con trai mà Thẩm Như bà tự mình dạy dỗ nên người, không ích kỷ giống như Lục Thiếu Nhân.
Ánh mắt trời màu vàng ấm áp xuyên thấu qua màn cửa chiếu vào phòng, Lục Bắc Xuyên đưa lưng về phía bệ cửa sổ, chuyên chú nhìn đứa bé nghe, mẹ Lục dạy bảo, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc càng phát ra loại cảm giác cấm dục mê người.
Nhìn một màn ấm áp này, khóe miệng Diệp Trăn liền phác hoạ ra một nụ cười thỏa mãn.
Một nhà bọn họ hạnh phúc ấm áp như vậy, làm sao mà cả nhà có thể biến thành nhân vật phản diện được?
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, có y tá đẩy cửa vào thấp giọng hỏi: "Lục tiên sinh, có mấy người vừa tới, nói bọn họ là cha mẹ của bà Lục, muốn đến thăm cô ấy."
Lúc này Diệp Trăn mới chú ý tới, từ lúc cô nằm viện đến bây giờ, cũng chưa thấy bóng dáng của cha mẹ Diệp đâu.
Lục Bắc Xuyên gật đầu, "Để bọn họ vào đi."
Đối với Lục gia mà nói, bao cả một tầng của bệnh viện này chỉ vẻn vẹn để cho Diệp Trăn nghỉ ngơi thật tốt là một chuyện nhỏ. Lục Bắc Xuyên đã phân phó, những ai không có phận sự thì không nên tùy tiện cho vào.
Cho nên khi cha mẹ Diệp gia nhận được tin tức, vội vàng chạy đến bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/960943/chuong-42-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.