Chương trước
Chương sau
Đối với phát ngôn chí khí của vợ mình, Lục Bắc Xuyên cũng không làm ra phản ứng quá lớn.
Cho tới bây giờ, Lục Bắc Xuyên cũng không phải là người cuồng vọng tự đại hay dễ kích động. Trước khi kết hôn, hắn đã xem qua tất cả tư liệu về Diệp Trăn từ khi ra đời đến nay.
Hắn hiểu hoàn cảnh của Diệp Trăn, cũng biết tất cả biểu hiện ở trong trường của cô, không tính là quá tốt cũng không được tính là quá kém, thậm chí còn bình thường hơn cả những nữ sinh bình thường khác.
Có lòng tự tin là chuyện tốt, cho nên không cần phải đả kích cô.
Nếu như thiệt thòi thì thiệt thòi, dù sao Diệp Trăn có phá như thế nào thì hắn cũng có thể xây lại được.
"Hôm nay thật vui vì có thể làm quen với bà Lục, cũng rất vinh hạnh vì được trò chuyện với bà Lục lâu như vậy, nhưng bây giờ tôi tạm thời không thể quấy rầy hai người được nữa rồi, hai ngày sau có thời gian tôi sẽ đến thăm Lục lão gia. Mọi người cứ từ từ nói chuyện đi."
Cứ hàn huyên như thế một lát, Thẩm Vi Nhân đối với lần thăm dò ngày hôm nay, ước chừng cũng hiểu rõ trong lòng. Đối với Thẩm Vi Nhân mà nói, nhìn mặt mà nói chuyện chính là một yếu tố cần thiết của một diễn viên, cho nên cô ta nhìn ra được, tâm tư Diệp Trăn thông thấu, nhưng lại không có tâm cơ lòng dạ gì, có lẽ chỉ là Lục Bắc Xuyên cảm thấy cô ta mới mẻ cho nên mới có hứng thú mà thôi.
Nhưng một người phụ nữ không có gì trong tay, chỉ biết dựa vào nam nhân thì tình yêu có thể duy trì được bao lâu?
Cô ta hoàn toàn không cần làm cái gì, chỉ cần chờ, đến khi Lục Bắc Xuyên cảm thấy hết hứng thú rồi thì cô ta có thể không cần tốn nhiều sức mà nắm được Lục Bắc Xuyên trong tay.
Diệp Trăn nhìn Thẩm Vi Nhân chậm rãi rời đi.
Thăm Lục lão gia?
Bây giờ Lục lão gia đã về nhà cũ để dưỡng sức khỏe, cô ta làm sao biết để mà gặp.
Tính công kích của người phụ nữ này quá mạnh, ngay cả tâm sự bình thường cũng phải căng não ra để đáp lại, Diệp Trăn cũng không muốn hao tốn tinh thần mà đụng vào cô ta lần nữa.
Thấy Thẩm Vi Nhân rời đi, Lục Bắc Xuyên nói khẽ với Diệp Trăn: "Em cứ ngồi đây nghỉ ngơi trước đi," Hắn hơi dừng lại một chút, "Tối về nhà anh sẽ giải thích với em sau."
Diệp Trăn nhẹ gật đầu.
Đợi bọn họ đi hết rồi, Diệp Tình lúc này mới nhìn bụng dưới của Diệp Trăn, nói: "Mới hơn một tháng mà em đã mang thai rồi, nhanh quá." Diệp Tình thở dài, "Trăn Trăn à, thật xin lỗi. Chị nợ em một lời xin lỗi, lúc đầu chị nghĩ sai rồi cho nên mới nói những lời kia, mong em bỏ qua cho."
Lời nói vô cùng thành khẩn, có trời đất chứng giám. Nghe cô ta nói như vậy, Diệp Trăn không có cảm giác gì, ngược lại còn đang suy nghĩ, đây mới đúng là phẩm cách và khí chất mà những nữ chính bình thường khác nên có.
Những lời nói cuồng loạn trong buổi hôn lễ đó mới là những gì nữ phụ ác độc nên nói. Lúc trước nữ chính Diệp Tình lại đoạt lời kịch của nữ phụ, thật sự khiến cho lòng Diệp Trăn sợ hãi đến mức hoảng loạn.
Nhưng cho tới bây giờ, Diệp Tình cũng không lương thiện như vậy, tâm kế vẫn có, chỉ là không biết phần tâm kế này sử dụng trên người Thẩm Vi Nhân, ai mới là người sẽ lợi dụng người còn lại mà thôi.
"Những chuyện đó đều đã qua rồi, cứ để nó trôi qua đi ạ."
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Diệp Tình thân mật nắm lấy tay Diệp Trăn, thấp giọng nói: "Mẹ và cha cũng đã nói với chị nhiều lần, trước kia là chị làm sai, cha mẹ cũng rất hối hận. Bây giờ tuổi tác của cha mẹ lớn rồi, thân thể cũng không được tốt, nếu em có thời gian thì nhớ trở về thăm bố mẹ nhiều một chút nhé."
Kỳ thật đối với Diệp Trăn mà nói, quá khứ lúc trước cô cũng không thèm để ý chút nào, dù sao rõ ràng cô cũng không bị thiệt thòi gì.
Nhưng nếu như cô vui vẻ chấp nhận cái mà Diệp gia gọi là hoà giải, thì đó chính là không công bằng với "Diệp Trăn", cô không có tư cách thay "Diệp Trăn" đưa ra quyết định.
Cô hơi rụt tay lại khỏi tay của Diệp Tình, cầm lấy đồ uống trên bàn.
Trong hội trường người đến người đi, tiếng nói chuyện rôm rả vẫn không ngừng, dưới ánh đèn chói lọi rực rỡ, ai cũng ăn mặc lịch sự sang trọng, bưng rượu vang bắt chuyện cùng người khác.
Bữa tiệc sinh nhật năm mươi tuổi lần này, cha Diệp mời không ít bạn bè hợp tác và nhân vật nổi tiếng trong thương giới đến, nhưng đương nhiên, mốc thời gian quan trọng như vậy đối với cha Diệp mà nói thì tất nhiên hàng xóm thân thích cũng không thể thiếu được. Thẩm Tĩnh là em gái của mẹ Diệp, thân thiết nhất với Diệp gia. Vừa nghe nói cha Diệp muốn tổ chức yến hội chúc mừng sinh nhật, bà ta ngay lập tức gọi điện cho Diệp gia ý muốn thiệp mời.
Từ lúc yến tiệc bắt đầu, ánh mắt Thẩm Tĩnh vẫn luôn đặt trên người Diệp Trăn không rời, mắt thấy Lục Bắc Xuyên đi rồi, lúc này bà ta mới chuẩn bị lôi kéo con gái của mình đi về phía Diệp Trăn.
"Mẹ, con không đi!"
Thẩm Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con gái mình, cắn răng thấp giọng nói: "Con cái đứa nha đầu chết tiệt này, rốt cuộc có đi hay không đây, nếu con không đi thì có thể giữ gìn được mối quan hệ với chị họ con được sao? Người ta bây giờ là bà Lục, tùy tiện cũng có thể giới thiệu cho con một người đàn ông còn quyền lực hơn mấy thằng nhóc bên cạnh con đó!"
"Mấy nam sinh bên cạnh con thì làm sao? Con cảm thấy rất tốt mà."
"Tốt cái gì! Không nghèo cũng trắng tay, ngay cả tiền đặt cọc để mua nhà mà cũng mua nổi!" Nhìn một bộ dáng bất đắc dĩ của con gái mình, Thẩm Tĩnh liền biết đứa nhỏ này lại bắt đầu có mắt như mù, cho nên giọng điệu liền mềm nhũn, nhẹ nhàng khuyên bảo, "Oản Oản, mẹ con là người từng trải, sự nghiệp có tốt cũng không bằng gả cho đúng người, con xem chị họ con đi, gả cho Lục Bắc Xuyên, cuộc sống sau này sung sướng muốn chết!"
Thành Oản còn trẻ, rất phản cảm với lời nói của Thẩm Tĩnh, "Mẹ! Sao mẹ lại có thể nói như vậy! Mắc cỡ chết đi được!"
"Sao mẹ không thể nói như vậy, đó là sự thật! Con nhìn chị họ họ con mà xem, bây giờ thật hạnh phúc, mất mặt cái gì... Cuộc sống của nó thật hạnh phúc quá mà!" Bà ta nhìn Diệp Trăn đằng xa, lại thở dài, "Nếu như lúc trước bác con có thể đối xử tốt với Diệp Trăn hơn thì bây giờ Diệp gia đã sớm được hưởng phúc theo rồi."
Thành Oản đứng một bên nhỏ giọng nói: "Con cũng có thấy khi đó mẹ đối xử tốt với chị họ Diệp Trăn bao nhiêu đâu."
Lời nói này làm Thẩm Tĩnh hận đến mức nhéo cánh tay cô một cái, suốt ngày chỉ biết nói những lời khiến người khác giận!
Cuối cùng Thành Oản vẫn bị Thẩm Tĩnh lôi kéo đến trước mặt Diệp Trăn, mặt mũi bà ta tràn đầy nụ cười nịnh hót ngồi trước mặt Diệp Trăn.
"Trăn Trăn à, dì là dì út của con nè, đã lâu không gặp rồi, con có còn nhớ dì hay không?"
Làm sao có thể không nhớ cho được.
Vị này không phải chính là cái người thẳng thắn muốn đòi lại công bằng cho Diệp Tình trong hôn lễ hay sao?
"Tất nhiên là có nhớ ạ."
"Lần trước kết hôn quá vội vàng, cũng chưa cẩn thận tâm sự với cháu. Nghe nói cháu đang mang thai đúng không, chúc mừng cháu nha. Cháu thấy sao rồi? Lúc này mới có một tháng mà thôi, chắc là chưa có phản ứng quá mạnh đâu đúng không?"
Diệp Trăn gật đầu, "Vẫn tốt ạ, Bảo Bảo rất ngoan."
"Vậy là tốt rồi, mang thai rất mệt nhọc, lúc trước dì mang thai Oản Oản cũng cực lắm, tháng thứ nhất đã bắt đầu nôn rồi..." Nói xong, Thẩm Tĩnh liền lôi kéo con gái bên cạnh mình, cười nói: "Đây là con gái của dì, Oản Oản. Hai đứa hằn là đã rất lâu không gặp rồi phải không." Thẩm Tĩnh âm thầm nhéo nhéo mu bàn tay Thành Oản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.