Quả nhiên, nghe xong lời này toàn thân Diệp Tình liền run rẩy, cô ta hung dữ nhìn Diệp Trăn, "Đoạt đồ vật của tôi còn vọng tưởng tôi chúc phúc cho nó, nằm mơ đi!"
"Cô không nguyện ý sao?" Lục Bắc Xuyên nhìn cha Diệp, "Diệp tiên sinh, con gái của ông không nguyện ý sao?"
Đầu cha Diệp đầy mồ hôi, dắt lấy tay Diệp Tình lắc đầu liên tục, "Không không không, nó nguyện ý nó nguyện ý, để tôi nói nó!"
Nói xong liền lôi Diệp Tình ra ngoài.
"Mày bị sao vậy? Mày muốn khiến cho cả nhà mình phải ra ngủ ở đầu đường xó chợ đúng không?"
Diệp Tình không thể tin được nhìn thái độ lật nhanh hơn bánh tráng của cha Diệp, "Cha?"
"Cha? Mày còn biết tao là cha mày sao? Mày nhìn lại mày đi, từ nhỏ đã suốt ngày ganh đua với em mày rồi. Chỉ cần nó có một chút xíu đồ tốt mày đều muốn, bây giờ ngay cả chồng của nó mà mày cũng ghen tị đến đỏ cả mắt? Đây là người mà mày có thể ghen tị sao? Đây chính là Lục Bắc Xuyên!"
"Con... con ghen tị với nó sao?" Diệp Tình nghẹn ngào cười nói: "Ngay từ đầu người đính hôn với Lục Bắc Xuyên chính là con!"
Cha Diệp nghiêm nghị nói: "Ban đầu là mày khăng khăng một mực đòi bỏ trốn với Lâm Trạm, nếu khi đó mày chịu nghe tao và mẹ mày khuyên một hai câu, thì sự tình đã không như bây giờ rồi!"
Diệp Tình cắn chặt răng quay đầu đi, nước mắt khuất nhục rớt xuống từ hốc mắt.
Nhìn thấy Diệp Tình một mặt quật cường như thế, cha Diệp liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mang-thai-dua-be-la-nhan-vat-phan-dien/960917/chuong-28-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.