- Bác nghĩ như thế nào thì đúng như thế đó vậy ạ.
Bà ấy nhìn cô mãi xem xét rất kĩ
- " Gương mặt nghiên túc. Ánh mắt kiên định. Bàn tay nắm chặt lại tỏ ý không khuất phục chờ đợi câu trả lời...cũng khá đấy.Để coi lần tới cô sẽ xử trí thế nào trước những bài kiểm tra của ta đây "
- Đứng lên đi!Ta vẫn chưa thể nguôi ngoai đi sự việc ngày hôm nay đâu. Nếu cô muốn làm con dâu nhà Trịnh gia thì phải qua nhiều thử thách do ta đặt ra. Nếu làm được thì ở lại làm con dâu độc nhất của Trịnh gia được hưởng vinh hoa phú quý, đi đến đâu ai ai cũng nể mặt cúi chào, còn nếu không làm được thì biến ra khỏi đây làm người phàm phải cắm mặt đi kiếm tiền nuôi bản thân qua ngày và sẽ không bao giờ có thể đặt chân hay chạm tới một cọng cỏ nhà Trịnh gia đâu. Cô có đồng ý không?
Cô tuyên bố hùng hồn:
- Vì muốn được làm được làm dâu nhà Trịnh gia trở thành nàng dâu độc nhất và được làm vợ anh ấy cháu sẵn sàng chấp nhận thử thách mà bác đặt ra ạ.
Bà gậy đầu tỏ ý hài lòng, chưa kịp đặt mông xuống bỗng có tiếng hét của Lý Phi bên ngoài:
- Trịnh Thiên!!anh đâu rồi?
Lý Phi từ ngoài bước vào với bộ váy cô dâu chưa được cởi ra, nó lòa xòa, vướng víu. Cô ta bước đi mà thỉnh thoảng còn vấp ngã nữa khiến cho Lâm Tuyết không được hài lòng.
Mặt cô ta nhem nhuốc nước mắt, mồm méo xệch đi chạy đến bên anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-loi-va-duc-vong/924427/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.